Mỗi cái giỏ này ước chừng có thể đựng được khoảng 50 cân.
Lần này đi thành phố, tiện thể mang hai cái giỏ đi thử thị trường gần đó xem sao.
Dù thế nào, kiếm được chút nào hay chút ấy.
Trong nhà chỗ cần dùng tiền quá nhiều.
Cô còn muốn sửa sang lại căn nhà này nữa, mười vạn tệ trong tài khoản căn bản không đủ dùng.
Giang Vãn Nịnh vừa hái cà chua, vừa tính toán trong lòng những thứ cần mua khi đi thành phố hôm nay.
Đầu tiên phải mua một chiếc xe để thay cho đi bộ, nguyên thân có bằng lái, cũng biết lái xe.
Đối với Giang Vãn Nịnh, người đã kế thừa ký ức của nguyên thân, đây không phải là vấn đề.
Điều duy nhất cần lo lắng là, mười vạn tệ không biết có đủ mua một chiếc xe không nữa.
Không đủ thì mua xe cũ vậy.
Tiếp theo, còn phải mua máy giặt.
Quần áo của cả nhà già trẻ thay ra tối qua, bây giờ vẫn còn chất đống ngoài sân.
Bảo cô giặt tay thì không thể nào.
Mấy cái chậu còn lại trong nhà cũng không có khả năng giặt quần áo, cho nên mua máy giặt là vô cùng cần thiết.
Nếu còn dư tiền thì tiện thể mua luôn tủ lạnh và TV.
Có tủ lạnh thì có thể mua chút thịt cá dự trữ, không đến nỗi muốn ăn lại phải chạy xuống chân núi mỗi ngày.
TV thì để mấy đứa nhóc mở mang tầm mắt.
Hàng ngày ở thôn quê, chúng cũng không có bạn bè cùng tuổi để chơi, xem các chương trình TV cũng có thể hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài.
Cuối cùng là các loại nồi niêu xoong chảo trong nhà.
Không nứt thì cũng mẻ.
Tóm lại là không có một cái nào còn nguyên vẹn.
Giang Vãn Nịnh quyết định đổi mới toàn bộ.
Ôi, tiền tiền tiền, đâu đâu cũng cần tiền.
Nghĩ đến đây, tốc độ hái cà chua của Giang Vãn Nịnh càng nhanh hơn.
Đột nhiên!
"Mẹ, mẹ ơi..."
Từ sân trước truyền đến tiếng khóc thét của một bé gái.
Là giọng của Giang Mộc Đồng.
Ngay sau đó lại là từng đợt tiếng gọi đầy hoảng loạn: "Chị ơi, chị ơi".
Giang Vãn Nịnh vội ngồi dậy, rồi lớn tiếng gọi: "Đồng Đồng, làm sao vậy? Mẹ ở vườn rau đây."
Theo tiếng gọi của cô, tiếng khóc thét lập tức biến mất.
Chỉ một lát sau, liền thấy hai đứa nhỏ tay nắm tay, thất thểu chạy về phía cô, phía sau còn có một cậu nhóc cao 1m8.
Thấy cô thật sự ở vườn rau, cả ba đồng thời tăng tốc.
Đôi chân ngắn ngủn nhanh chóng di chuyển, bùm bụp đạp lên bùn đất, những giọt bùn bắn đầy lên người.
Hai anh em mặc quần áo rộng thùng thình không vừa người, vừa nhìn đã biết là quần áo cũ của người lớn sửa lại, rộng thùng thình treo trên người, khiến thân hình nhỏ bé càng thêm gầy gò.
Giang Vãn Nịnh nghĩ, danh sách mua sắm hôm nay còn phải thêm quần áo cho cả nhà già trẻ nữa.
"Sao vậy? Sao lại khóc?"
Giang Vãn Nịnh nhìn hai đứa nhóc đã đến gần, nhẹ giọng hỏi.
Giang Mộc Đồng không nói gì, chỉ đáng thương nhìn cô.
Giang Dật Thần lau lau nước mắt, nói thay em gái: "Chị, Đồng Đồng tỉnh dậy thì không thấy chị đâu, tưởng chị bỏ đi, nên sợ khóc. Sau đó em giúp Đồng Đồng cùng đi tìm chị, cũng không tìm thấy chị, tưởng chị không cần bọn em nữa, cũng, cũng muốn khóc."
Đôi mắt Giang Mộc Hiên cũng đỏ hoe, nhưng những lời nói ra lại chẳng dễ nghe chút nào: "Dì ta không phải mẹ của chúng ta, dù sao sớm muộn gì dì ta cũng rời khỏi đây."
Giang Mộc Đồng lập tức tủi thân bĩu môi, nức nở nói: "Mẹ chính là mẹ của con, con không muốn mẹ đi..."
Giang Vãn Nịnh có chút đau lòng.
Cô ngồi xổm xuống, cố gắng để tầm mắt ngang bằng với hai đứa nhỏ.
Giang Dật Thần bắt chước theo, cũng ngồi xổm xuống, mắt mong chờ nhìn Giang Vãn Nịnh.
Giang Vãn Nịnh xoa đầu từng đứa, rồi dịu dàng nói: "Mấy đứa nghe cho kỹ đây, lần này mẹ về, mẹ sẽ không đi nữa."