Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Ta Dựa Trồng Trọt Mà Bạo Hồng

Chương 6.2: Không đi nữa

"Mấy đứa đều giỏi lắm!"

Giang Vãn Nịnh lập tức chân thành khen ngợi, sau đó lại cười tủm tỉm nói: "Vậy tiếp theo chị giao cho các con một nhiệm vụ nữa nhé, được không?"

Ba đứa nhỏ lập tức vui vẻ đồng ý: "Vâng ạ!"

Từng đứa ưỡn ngực cao cao, vẻ mặt tràn đầy tự tin, suýt chút nữa khiến Giang Vãn Nịnh bật cười.

Trẻ con đúng là quá đáng yêu.

Giang Vãn Nịnh: "Giờ chị muốn giúp bà tắm rửa, lát nữa dùng xong nước ấm, mấy đứa đun thêm hai nồi nữa được không?"

Cả người lớn lẫn trẻ con đều bẩn hết rồi, đều phải tắm.

"Vâng ạ!"

Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp, siêu lớn tiếng.

Bà lão dựa vào ghế nằm nhìn đám cháu và chắt nhỏ hoạt bát đáng yêu, lén lau nước mắt nơi khóe mắt.

Như vậy là tốt rồi!

Như vậy là tốt rồi!

Như vậy thì dù giờ bà có chết cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

Giang Vãn Nịnh không biết những suy nghĩ trong lòng bà lão, đang cùng Giang Dật Thần lục lọi khắp nhà tìm đồ dùng để tắm rửa.

Mãi mới tìm được một cái thau tắm lớn bằng gỗ trong nhà kho, không ngờ phía dưới lại thủng một lỗ lớn, căn bản không dùng được.

Giang Vãn Nịnh chống nạnh đứng giữa sân, ánh mắt chậm rãi đảo qua ngôi nhà cũ kỹ xiêu vẹo này.

Tường nhà đã có chỗ loang lổ, mái ngói cũng sứt mẻ nhiều chỗ, mặt sân thì gồ ghề lồi lõm, một góc còn chất đống một ít đồ cũ nát.

Nhìn cảnh tượng nhà chỉ có bốn bức tường này, Giang Vãn Nịnh không khỏi thở dài.

Lúc đầu, cô cho rằng nơi này là một xã hội thái bình thịnh trị, người người no ấm, an cư lạc nghiệp, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Ít nhất những nhận thức cô tiếp thu được từ ký ức của nguyên thân là như vậy.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không biết, phía sau sự phồn hoa thịnh vượng này, lại còn tồn tại những góc khuất thiếu thốn vật chất như vậy.

Trong lòng cô càng thêm khinh bỉ nguyên thân vô số lần, ích kỷ lạnh lùng vô tình.

Ngay cả bà nội ruột, em trai ruột, con trai con gái ruột cũng không quan tâm.

Nghĩ vậy, ngày mai cũng không cần phải vội vã lên núi.

Trước tiên vẫn phải vào nội thành, mua sắm những vật dụng hàng ngày còn thiếu đã.

Còn về việc tắm rửa của cả nhà tối nay, thì chỉ có thể lau người qua loa trước, đợi ngày mai mua thau tắm về rồi tính.

Đồng thời cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng cải thiện điều kiện sống trong nhà, để cả nhà già trẻ có cuộc sống thoải mái an nhàn hơn.

Sắp xếp xong cho bà lão, là đến lượt hai đứa nhỏ.

Giang Mộc Đồng vừa vui vẻ vừa kích động, Giang Mộc Hiên thì lại vừa kháng cự vừa xấu hổ.

Nhưng dù là vui vẻ hay kháng cự, đều bị Giang Vãn Nịnh kéo qua, mạnh mẽ xoa cho một trận.

Sau đó ném về giường mỗi đứa.

Ban đầu, trước khi bà lão bị thương, bà và hai đứa nhỏ ngủ ở hai phòng phía đông thông với nhau, Giang Dật Thần ngủ một mình ở phòng phía tây.

Sau khi Giang Vãn Nịnh trở về, cũng không còn phòng nào nữa.

Vì thế liền quyết định, cô và Giang Mộc Đồng ngủ ở phòng bên cạnh bà lão, Giang Mộc Hiên thì ngủ cùng Giang Dật Thần.

Nghe nói buổi tối được ngủ cùng mẹ, Giang Mộc Đồng vui mừng khôn xiết, nằm trên giường lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng lại cười khúc khích không ngừng.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Vãn Nịnh bước vào, cô nhóc lại xấu hổ trốn vào chăn.

Chờ Giang Vãn Nịnh thu dọn xong xuôi về phòng, cô nhóc đã ngủ say từ lúc nào.

Nghĩ đến kế hoạch ngày mai, Giang Vãn Nịnh lấy điện thoại di động ra, lên ứng dụng gọi xe, dùng giá gấp đôi để đặt một chiếc xe đi ra ngoài vào ngày mai.

Lúc này mới nằm lên giường.

Giờ phút này đêm đã khuya.

Đêm hè ở thôn quê dù đã khuya vẫn rất "náo nhiệt".

Tiếng ếch kêu và tiếng côn trùng rả rích hết đợt này đến đợt khác.