Sau Khi Bị Toàn Mạng Bôi Đen, Ta Dựa Trồng Trọt Mà Bạo Hồng

Chương 5.1: Cà chua xào trứng gà

Giang Vãn Nịnh vội vàng đè bà lại: "Bà đừng nhúc nhích, cẩn thận lại chạm vào miệng vết thương."

Bà lão có chút rụt rè nói: "Người bà dơ."

Giang Vãn Nịnh vừa cởϊ qυầи áo cho bà vừa nói: "Đúng là dơ thật, lát nữa ăn cơm xong, cháu bảo Thần Thần đun ít nước ấm, chúng ta tắm rửa sạch sẽ là được."

Giọng cô nhẹ nhàng, dỗ dành như trẻ con.

Đôi mắt bà lão đỏ hoe, môi run rẩy không nói nên lời.

Giang Vãn Nịnh coi như không thấy, chỉ chuyên tâm cởϊ qυầи áo trên người bà, sau đó cẩn thận kiểm tra.

Phát hiện sau lưng bà thế nhưng có vài chỗ đã bị hoại tử.

Chân bà lão bị thương cũng đã hơn mười ngày.

Mười mấy ngày nay, mặc kệ ở bệnh viện hay về nhà, phỏng chừng cũng không ai giúp bà trở mình, càng không ai tắm rửa cho bà.

Thằng em ngốc và hai đứa nhỏ không hiểu những điều này.

Dù hàng xóm láng giềng có lòng tốt giúp đỡ, cũng không nghĩ được chu đáo như vậy.

Giữa mùa hè nóng nực, lại luôn che kín, không bị hoại tử mới là lạ.

Nhưng may mắn thời gian chưa lâu, đến lúc đó bôi thuốc chắc là sẽ khỏi.

Thay quần áo sạch sẽ xong, Giang Vãn Nịnh ôm bà đặt lên ghế nằm bằng trúc ở phòng khách.

Đứng dậy nhìn về phía sau bếp, thấy một lớn hai nhỏ đang bận rộn đâu vào đấy.

Giang Vãn Nịnh tò mò tiến lên, liền thấy bọn họ nhóm lửa, rửa rau, cọ nồi.

Động tác rất chậm, cũng có chút vụng về, nhưng lại làm rất tốt.

"Thần Thần, con biết nấu cơm à?"

Cô biết trồng trọt, nhưng lại không biết nấu cơm.

Vốn còn định ra ngoài xem có mua được chút đồ ăn trong thôn về nấu bữa tối không, bây giờ xem ra là không cần.

Giang Dật Thần nghe thấy tiếng Giang Vãn Nịnh, đôi mắt lập tức sáng rực lên, sau đó nhào tới như một chú chó lớn.

"Chị, em biết nấu cơm, bà nội dạy em làm cơm."

Giang Mộc Đồng cũng dùng giọng non nớt lớn tiếng làm chứng cho cậu: "Dạ đúng, cậu nấu cà chua xào trứng gà ngon lắm."

Hai bàn tay nhỏ còn ôm quả cà chua rửa trong nước.

Giang Mộc Hiên thì đang nhóm lửa sau bếp, không lên tiếng.

Chỉ là thỉnh thoảng lén nhìn bằng đôi mắt nhỏ, để cô biết, cậu nhóc vẫn luôn chú ý đến cô.

Giang Vãn Nịnh cười xoa đầu Giang Dật Thần: "Vậy chị chờ món cà chua xào trứng gà của Thần Thần nhé."

Giang Dật Thần lập tức thỏa mãn.

Sau đó vẻ mặt nghiêm túc trở lại vị trí của mình – trước bếp.

Cậu cẩn thận cầm lấy một quả trứng gà, đập vào bát.

Liên tiếp đập sáu quả trứng gà, lúc này mới dừng tay.

Sau đó lấy ra một đôi đũa.

Bắt đầu đánh trứng gà.

Vừa đánh, cậu vừa lẩm bẩm: "Bà nội, Thần Thần, Hiên Hiên, Đồng Đồng, mỗi người ăn một quả, chị ăn hai quả."

Đánh xong trứng gà, cậu để sang một bên.

Nhận lấy quả cà chua Giang Mộc Đồng đã rửa sạch, cậu gọt vỏ thái miếng.

Động tác rất chậm, nhưng mỗi bước làm đều rất chính xác, phảng phất đã đo đạc trước vậy.

Trứng gà và cà chua chuẩn bị xong, Giang Dật Thần liền nói với Giang Mộc Hiên: "Hiên Hiên, có thể nhóm lửa rồi."

Giang Vãn Nịnh theo bản năng muốn tiến lên giúp đỡ.

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, động tác nhóm lửa này vẫn quá nguy hiểm.

Không ngờ tên nhóc Giang Mộc Hiên này lại không cảm kích: "Không cần dì, tôi tự làm được!"

Cả quá trình cậu nhóc căng thẳng mặt mày, sau đó vẻ mặt nghiêm túc lấy từ bếp củi bên vách ra một thanh củi còn tàn lửa.

Rồi vững vàng nhét vào bếp xào rau.

Sau đó, cậu nhóc lại nhét thêm chút vụn gỗ vào miệng bếp, rồi dùng kẹp than gắp vào.

Chỉ một lát sau, lửa đã bùng cháy thành công.

Ngọn lửa nhảy múa, chiếu sáng khuôn mặt non nớt của Giang Mộc Hiên, khiến đôi mắt cậu nhóc sáng lạ thường.