Sở Du đứng trước bàn thạch, những cuốn sách cổ xưa được mở ra trước mắt nàng như những mảnh ghép vụn vặt của một câu chuyện đầy bi kịch. Nàng cùng trưởng lão tộc Linh, một trong những người hiểu rõ cổ thuật phong ấn nhất, đang điều tra về "Thất Diệm Phù" – thứ đã từng được nàng sử dụng trong kiếp trước để phong ấn một sinh linh khủng khϊếp.
Mối liên hệ giữa "Thất Diệm Phù" và Tạ Vân Lẫm vẫn luôn là một bí ẩn không lời giải đáp. Nàng đã tìm thấy hắn trong kiếp này, một người đàn ông đáng lẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với ác ma hay ma thần, nhưng lại mang trong mình một cơn cuồng loạn đáng sợ.
Sự thật mà nàng phát hiện ra khiến nàng chấn động, không chỉ vì những gì nàng đã biết về Tạ Vân Lẫm, mà còn vì một điều mà chính nàng không thể nào ngờ đến.
Linh hồn của Tạ Vân Lẫm không phải là một mà là hai.
Một linh hồn là của ma thần Tạ Vân Lẫm – một kẻ si tình, đắm chìm trong nỗi ám ảnh và tình yêu bệnh kiều. Đây chính là bản thể mà nàng quen biết, người luôn yêu nàng bằng tất cả sự điên cuồng, sẵn sàng hủy diệt cả thế giới chỉ để có được nàng.
Linh hồn thứ hai, lại là một sự tồn tại cổ xưa hơn rất nhiều. Hắn chính là Huyết Đế, một sinh linh đầy quyền lực, xấu xa và tàn bạo, bị phong ấn bởi nàng trong kiếp trước. Để đảm bảo rằng linh hồn này không thể tiếp tục tàn phá Tam Giới, nàng đã sử dụng "Thất Diệm Phù" để ép buộc linh hồn Huyết Đế nhập vào cơ thể của Tạ Vân Lẫm, nhằm biến hắn thành một vũ khí – một công cụ để ngăn chặn những thế lực hắc ám, nhưng cũng chính vì thế mà hắn đã phải chịu đựng những cơn dày vò không ngừng trong suốt ba kiếp.
Sở Du cắn chặt môi, hai bàn tay nắm chặt lấy cuốn sách, nhưng vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Tạ Vân Lẫm không phải hoàn toàn là mình. Phần "Huyết Đế" trong hắn đã làm hắn trở thành một con người khác, một con ác quỷ với lòng thù hận và sự tàn bạo vô tận, luôn muốn phá hủy mọi thứ xung quanh.
Nàng hiểu rằng những gì Tạ Vân Lẫm đang phải trải qua không phải là sự điên cuồng đơn thuần của một kẻ yêu say đắm, mà là những nỗi đau tột cùng từ một linh hồn bị ép buộc, bị giày vò không ngừng trong suốt ba kiếp. Chính bản thân hắn, như nàng đã biết, cũng không hoàn toàn tự chủ, không hoàn toàn là mình.
Một ma thần điên loạn và một Huyết Đế tàn bạo – cả hai linh hồn này đang cùng tồn tại trong một cơ thể, dày vò, giằng xé lẫn nhau.
Sở Du nhìn xuống bàn thạch, nơi những ký tự cổ xưa vẫn lấp ló. Nàng nhận ra rằng không chỉ có Tạ Vân Lẫm đang đấu tranh với chính mình, mà nàng cũng đang phải đối mặt với một lựa chọn không thể tránh khỏi: nàng có thể tiếp tục sống bên hắn, nhưng liệu nàng có thể chịu đựng được những đau đớn mà hắn phải gánh chịu, những bí mật đen tối mà hắn mang trong mình?
Nàng thở dài, cảm giác mình như đang đứng giữa hai ngã rẽ – một bên là tình yêu, một bên là sự giải thoát. Nàng biết, nếu muốn cứu hắn, nàng không chỉ cần chiến đấu với các thế lực bên ngoài mà còn phải đấu tranh với chính sự tồn tại đầy bi kịch của linh hồn trong hắn.
Kết luận cuối cùng mà Sở Du phải đối mặt là một điều thật nghiệt ngã: Tạ Vân Lẫm điên loạn không phải hoàn toàn vì bản thân hắn, mà vì cái ác quái đản đang bị nhốt trong người hắn – một con ác quỷ bị dày vò suốt ba kiếp.
Nàng nhìn lại Tạ Vân Lẫm, người mà nàng yêu và đồng thời cũng là người nàng phải cứu.