Từ khi Sở Du thay đổi thái độ, từng lời nói, từng ánh mắt dịu dàng của nàng như liều thuốc khiến Tạ Vân Lẫm say mê không lối thoát.
Dù hắn biết — nàng không thật lòng.
Dù hắn rõ — tất cả chỉ là một màn kịch.
Nhưng chỉ cần nàng cười với hắn, gọi hắn hai tiếng “Vân Lẫm”, hay một tiếng “phu quân”…
Hắn sẽ tin! Tin đến tận cùng.
Thế nên, hắn bắt đầu ra tay.
Lặng lẽ... Dứt khoát... Không chút chần chừ.
Một lần, trong buổi nghị sự, một vị hộ pháp già đã can ngăn: “Điện hạ nên đề phòng Sở Du, nữ nhân ấy không thật tâm. Chỉ e…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, Tạ Vân Lẫm đã lạnh lùng liếc mắt.
Chỉ một ánh mắt.
Ngày hôm sau, toàn bộ phủ hộ pháp bị thiêu trụi trong biển lửa... Không ai sống sót... Không ai dám bàn tán.
Sở Du đứng trên lầu cao, nhìn khói bốc lên mù mịt từ đám cháy. Trong lòng nàng, một nỗi lạnh buốt len lỏi.
Nàng không ngốc! Nàng biết Tạ Vân Lẫm làm vậy… để bảo vệ thứ tình yêu méo mó mà hắn đang tin tưởng.
Sau đó, bất kỳ ai trong cung từng dám hoài nghi lòng trung thành của nàng, dám lén bàn tán một câu “Sở Du chỉ lợi dụng hắn”, đều biến mất không dấu vết.
Tường thành Hư Đình ngày càng trắng — vì máu đổ đã được rửa sạch mỗi ngày. Hắn không để lại vết nhơ, nhưng mùi máu tanh thì thấm sâu vào lòng người.
Sở Du dần dần không chịu nổi nữa.
Ban đầu là sự sợ hãi, sau là ghê tởm, rồi đến hoảng loạn không thể nói thành lời.
Nhưng mỗi lần nàng định cất tiếng phản đối, Tạ Vân Lẫm sẽ đến bên nàng, nhẹ nhàng như chưa từng làm điều gì tàn độc.
Hắn quỳ trước nàng, rửa chân cho nàng bằng nước ấm, dịu dàng nói: “Nàng đã gọi ta một tiếng ‘phu quân’…
Vậy thì ta phải xứng với chữ đó. Không để ai dám nghi ngờ, dám chê bai, dám khiến nàng phải chịu ấm ức.”
Hắn không cần nàng yêu. Chỉ cần nàng không rời đi... Chỉ cần nàng giả vờ mãi như vậy.
Một buổi tối, trời trở gió. Sở Du khẽ run khi gió lạnh tạt vào cửa sổ, nàng đưa tay đóng lại, quay đầu nhìn thấy hắn đang chăm chú thêu áo cho nàng.
Kim đâm vào tay, máu nhỏ lên vải. Hắn không nhíu mày, chỉ lặng lẽ lau sạch, tiếp tục từng mũi chỉ.
Sở Du ngập ngừng bước đến, hôn nhẹ lên trán hắn như một cách xoa dịu.
“Đừng làm nữa, ta không cần…”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất ngờ, như vừa được ban thưởng cả thiên hạ.
Nụ hôn ấy không phải vì yêu, nhưng Tạ Vân Lẫm không màng.
Chỉ cần là nàng... Chỉ cần nàng chủ động.
Hắn gật đầu, như một đứa trẻ vừa được dỗ ngon ngọt.
“Ừ. Ta nghe nàng.”
Khi nàng rời đi, hắn còn ngồi đó một lúc... Rồi bất ngờ, hắn ho sặc. Máu trào ra từ khóe môi, đỏ như son, chảy xuống cổ áo trắng.
Hắn đưa tay che ngực, thở hổn hển.
Là linh khí hỗn loạn do hắn ép bản thân nghịch thiên cải mệnh, là phản phệ do hắn gϊếŧ quá nhiều người, là nghiệp chướng chồng chất trong máu thịt…
Nhưng hắn vẫn cười - Một nụ cười yếu ớt mà dịu dàng, như có ánh sáng cuối đường hầm.
“Chỉ cần nàng cười… Ta nguyện bị lừa đến chết.”
Trong căn phòng đầy hoa trắng, nơi từng đêm hắn lặng lẽ nhìn nàng ngủ, giờ đây nhuốm màu máu.
Nhưng hắn không quan tâm.
Vì hắn vẫn còn nàng. Còn nàng gọi hắn là “phu quân”. Dù chỉ là lời nói dối — hắn cũng muốn sống trong lời nói dối đó đến tận cùng.