Tin tức chấn động khắp ba cõi: Tạ Vân Lẫm — ma đầu tà ác trong mắt thiên hạ — ra tay tấn công tam tộc.
Hắn không thèm giấu giếm. Không cần kế sách.
Hắn đưa quân thẳng tiến, nghiền nát từng ngọn núi linh thiêng của Yêu tộc, thổi tan từng tòa thành của Quỷ tộc,
ép các gia tộc lớn của Phàm giới phải quỳ phục dưới chân.
Trong một ngày, Yêu Đế mất đầu.
Trong ba ngày, Quỷ Mẫu bị treo xác trên cổng thành.
Trong mười ngày, cả ba giới nghiêng ngả, kinh hồn bạt vía.
Hắn ngạo nghễ đứng giữa máu tanh và tro bụi, tuyên bố một câu duy nhất: “Kẻ thần phục, ta ban bất tử. Kẻ chống đối, diệt tộc không tha.”
Không có nhân từ... Không có thỏa hiệp.
Sở Du nghe tin, lòng run lên từng đợt. Nàng biết… những bàn tay nhuốm máu kia… vẫn là bàn tay mỗi đêm nhẹ nhàng bưng bát canh nóng đến bên giường nàng.
Đêm ấy, Hư Đình yên ắng.
Hắn tự tay xuống bếp, hầm một nồi canh sen nhãn nhục.
Cẩn thận nêm nếm, lo sợ quá mặn hay quá nhạt sẽ khiến nàng không vui.
Đến khi nàng ngồi xuống bàn ăn, hắn đứng cạnh, hai tay siết chặt lấy nhau, như một đứa trẻ đợi được khen.
Sở Du nhìn chén canh trắng đυ.c, thơm ngọt, khẽ hỏi: "Tạ Vân Lẫm... tại sao phải làm thế?"
Hắn ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt trong trẻo mà cố chấp:
"Vì nàng không thích sống trong sợ hãi! Ta phá hủy mọi mối đe dọa, để nàng được bình yên."
Nàng bàng hoàng.
Hắn lại mỉm cười, nụ cười ngây ngô, trong ánh sáng mờ nhạt như trẻ thơ đợi mẹ khen ngợi: "Chỉ cần nàng không sợ... thì thiên hạ này, dù thành biển máu, ta cũng không tiếc."
Sở Du nâng chén canh lên, bàn tay run nhẹ. Mùi thơm ấm áp phả vào mặt, mà lòng nàng lại lạnh lẽo.
Nàng ngẩng lên, nhìn hắn.
Hắn vẫn ngồi đó, một chân chống đất, mái tóc rũ rượi, áo choàng thấm máu chưa kịp giặt sạch.
Nhưng đôi mắt... Đôi mắt ấy lại ngây thơ đến mức đau lòng.
Hắn không phải ác ma. Hắn chỉ là một đứa trẻ lạc lối,
chấp nhất yêu một người, đến mức điên cuồng hủy diệt cả thế gian này.
Nàng chợt hiểu — trong lòng hắn, không có "công lý", không có "cân nhắc lợi hại".
Chỉ có một điều duy nhất: Sở Du.
Nàng sống — hắn vui. Nàng khóc — hắn nổi giận. Nàng rời xa — hắn điên cuồng.
Tạ Vân Lẫm đưa cả tam giới ra trước mặt nàng, không phải để khoe quyền lực, không phải để uy hϊếp.
Mà chỉ vì một câu đơn giản — một câu mà hắn chưa từng dám ép nàng phải nói:
"Ta ở lại."
Chỉ cần nàng ở lại! Dù là địa ngục hay thiên đường, hắn cũng sẽ cõng nàng đi qua.