Ma Vương Bệnh Kiều Suốt Ngày Làm Nũng Với Ta

Chương 9: Nàng Không Trách Ta Đúng Không?

Sở Du cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi bước ra khỏi kết giới mà Tạ Vân Lẫm đã dựng lên. Nàng chỉ định tìm một cách để liên lạc với các phái chính đạo, báo tin về sự phá hủy phong ấn, nhưng sự thận trọng đã không được duy trì.

Không lâu sau khi nàng rời đi, cơn giông tố của mối nguy hiểm ập đến.

Ngay khi bước ra khỏi khu vực an toàn, một đoàn đệ tử phái Thiên Linh đã phát hiện nàng, truy đuổi mà không một chút khoan nhượng. Sở Du cảm nhận được sự tuyệt vọng, và chỉ kịp bừng lên một tia linh lực yếu ớt để bảo vệ bản thân, nhưng không đủ để thoát khỏi sự truy lùng của những kẻ mạnh mẽ đó.

Nàng tưởng rằng chỉ còn cách bị bắt lại, nhưng ngay lúc đó, một cơn gió mạnh mẽ quét qua, đám mây u ám dày đặc trên bầu trời lập tức nứt ra, như mở cánh cửa cho bóng tối kéo đến.

Tạ Vân Lẫm xuất hiện, đôi mắt đẫm máu. Hắn đứng đó như một thực thể không thuộc về thế gian này, uy quyền bao trùm, không một lời cảnh báo. Một chưởng hắn vung ra, và chỉ trong chớp mắt, hàng chục đệ tử phái Thiên Linh đã ngã xuống, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, làm đất trời nhuốm đỏ như một bức tranh ám ảnh.

Máu, máu và tiếng kêu đau đớn vang vọng trong không gian. Hắn không hề dừng lại, đôi mắt không chút cảm xúc, như thể cuộc sống của những người này chẳng đáng giá một đồng.

Sở Du đứng đó, toàn thân cứng đờ, miệng há hốc. Một giây sau, nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn. Tạ Vân Lẫm bước đến, mặt không chút biểu cảm, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một sự tăm tối, như thể hắn đã đạt được điều gì đó mà nàng không thể hiểu.

"Ta bảo vệ nàng rồi." Hắn nói, giọng trầm, mang theo sự tự hào. "Nhưng bọn chúng sẽ không tha nàng nữa đâu."

Sở Du run lên, cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích. Máu vẫn còn vương vãi trên nền đất, mùi tanh xộc lên, nghẹt thở. Nàng không thể tin vào những gì mình vừa thấy, không thể chấp nhận sự tàn bạo của hắn.

“Ngươi… gϊếŧ quá nhiều người...” Nàng thốt lên, giọng như một lời kết tội.

Tạ Vân Lẫm không biện minh, không một chút bối rối. Hắn chỉ khẽ cười, nụ cười lạnh lùng, mang theo sự tàn nhẫn, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm tay hắn.

“Chỉ cần nàng còn đứng về phía ta, thì thế gian này có đáng gì?” Hắn thản nhiên đáp, ánh mắt dõi theo nàng như thể chờ đợi một lời chấp nhận.

Sở Du đứng đó, bất động. Mắt nàng long lanh, lưng tựa vào một gốc cây, thân thể mệt mỏi, không còn sức để chống đỡ. Trái tim nàng bị bao phủ bởi một đám mây đen, cảm giác rối loạn và đau đớn lan tỏa trong cơ thể.

Nàng biết hắn đang thách thức nàng, đang đặt nàng vào một tình thế không thể thoát khỏi. Hắn đã gϊếŧ người chỉ vì nàng. Hắn không quan tâm đến sự sống chết của những kẻ khác, chỉ quan tâm đến nàng, và nàng phải đối mặt với sự thật rằng bản thân mình đang trở thành một phần trong thế giới đẫm máu này.

Nàng cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng… một phần trong nàng lại không thể rời bỏ hắn.

Những lời của hắn vang vọng trong đầu: “Chỉ cần nàng còn đứng về phía ta, thì thế gian này có đáng gì?”

Nàng không biết phải làm sao, không thể thoát khỏi cơn cuồng loạn của chính mình. Dẫu biết hắn đã gϊếŧ quá nhiều người, nhưng sao nàng lại không thể buông tay, sao nàng lại không thể rời bỏ hắn?

Có phải vì tình yêu?

Hay là vì nàng đã bị giam cầm trong thế giới của hắn từ lâu rồi?

Tạ Vân Lẫm bước lại gần, đôi mắt hắn như thấu hiểu nàng, nụ cười của hắn như một lời mời gọi, một lời hứa hẹn, nhưng cũng là một lời nguyền.

“Nàng không trách ta, đúng không?” Hắn hỏi, giọng như lướt qua da thịt nàng.

Sở Du im lặng, không trả lời. Cả hai đứng giữa đống đổ nát, máu tươi, những xác chết xung quanh, và một sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm.

Hắn đã gϊếŧ người vì nàng. Nàng không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu, nhưng một phần trong nàng lại cảm thấy chính mình đã bị cuốn vào một ván bài không thể quay lại.

Mọi thứ đều đã quá muộn.