Sau khi bộc lộ thân phận, Tạ Vân Lẫm không giam giữ Sở Du. Hắn để nàng đi nếu muốn.
Nhưng nàng không đi.
Không phải vì tin hắn.
Mà bởi nỗi hoang mang đang siết lấy lòng nàng – như thể có điều gì đó sâu hơn, mơ hồ hơn, đang chực đợi được hé mở.
Hắn dẫn nàng tới một nơi nằm sâu dưới lòng đất, cách biệt khỏi thế gian — nơi hắn gọi là Vọng Tâm Đài.
Vọng Tâm Đài là một hồ nước trong vắt giữa lòng hang đá, không có ánh trời, chỉ có từng giọt hắc thủy từ vách đá nhỏ xuống, ngân vang như chuông đồng cổ xưa.
“Mỗi giọt là một đoạn ký ức.” Hắn nói.
Khi nàng cúi đầu nhìn vào, mặt nước khẽ gợn.
Trong đó, hiện lên cảnh một thiếu niên áo đen quỳ giữa chính điện Thiên Môn, máu me đầy người. Hắn bị ép tội, bị lăng nhục, cuối cùng bị đâm xuyên tâm mạch ngay trước ánh mắt thờ ơ của những người từng gọi hắn là “huynh đệ”.
“Đó là ta.” Giọng hắn nhẹ như lông chim, không oán hận. “Năm đó, ta bị gán tội ác tru phái, dù kẻ thật sự hạ sát lại là người mà bọn họ không dám đυ.ng đến.”
Cảnh vật đổi.
Một cô gái mặc đạo bào tiến lên, từng bước ép hắn vào hàn băng sơn cốc.
“Ngươi không xứng được yêu.” Nàng ta nói.
Hắn cười, không phản kháng. Chỉ lặng lẽ bị giam lại, mãi mãi.
Sở Du nhìn thấy gương mặt hắn trong từng đoạn quá khứ — Không có căm phẫn, không có phản kháng, chỉ có một thứ im lặng lạnh buốt đến đáng sợ.
“Nàng thấy không?” Tạ Vân Lẫm cất giọng, chậm rãi bước tới, mắt vẫn nhìn mặt hồ.
“Kẻ ác là ta… nhưng ta chưa từng phản bội ai.”
Giọng nói ấy ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn tin.
Chỉ muốn tin.
Sở Du siết chặt vạt áo. Những hình ảnh kia thật đến rợn người, khiến lòng nàng run lên.
Nhưng nếu hắn là ác quỷ… sao những điều đó có thể khiến nàng đau lòng đến thế?
Nàng không đáp.
Hắn cũng không ép.
Tạ Vân Lẫm quay người, đi về phía đài cao, nơi gió thổi qua khe đá tạo thành tiếng than vãn như ma khóc.
“Nếu nàng rời đi, ta sẽ không ngăn. Nếu nàng nói muốn quay về Thanh Vân, ta sẽ mở lối cho nàng đi.”
Hắn đứng đó, bóng lưng gầy gò mà hiên ngang, như một bức họa quỷ thần.
“Ta không cần nàng tin ta, không cần nàng yêu ta. Ta chỉ… muốn nàng ở lại thêm một chút.”
“Ở lại… vì một kẻ không đáng được cứu sống này.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn bóng dáng hắn giữa màn tối.
Trong lòng, điều gì đó đang rạn vỡ. Không phải vì những lời hắn nói, mà vì cách hắn nói.
Là giọng nói của một người từng bước dẫn nàng vào địa ngục bằng giọng ấm áp nhất.