Kim giờ chỉ vào số 9, đã đến thời gian khám bệnh. Diêm Mặc tắt trò chơi, thò đầu ra ngoài: “Bác sĩ Quý, đi cùng tôi không?”
Cô được xếp lịch khám bệnh, còn Quý Trạch thì đi kiểm tra phòng bệnh.
“Không tiện đường.” Quý Trạch đứng dậy, không thèm nhìn nửa cái đầu của Diêm Mặc.
“Từ văn phòng đến cửa thang máy, tổng cộng chỉ có 800 mét, không phải là tiện đường à?” Diêm Mặc thấy dáng vẻ của Quý Trạch như một người đàn ông gia đình rất thú vị, không quan tâm đến phản ứng của anh, cô trực tiếp theo sau anh ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, một bác sĩ cao lớn từ phía sau Quý Trạch lao tới, khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo, nụ cười luôn nở trên môi.
Khi thấy Quý Trạch, bác sĩ nọ lập tức ôm lấy anh. Diêm Mặc nghiêng đầu nhìn về phía bác sĩ kia, cảm thấy anh ta hơi quen mắt.
“Anh Trạch, nghe nói cậu dẫn theo học trò, lại còn là một cô gái xinh đẹp, quả là tin tức nóng hổi.”
Quý Trạch liếc nhìn bác sĩ cao lớn, khẽ nhếch môi: “Ngón trỏ và ngón giữa ra xa, còn lại thì có thể để lại.”
Bác sĩ cao lớn đeo thẻ tên, trên đó ghi rõ là bác sĩ khoa Tiêu hoá về đại tràng – đại trực tràng – Từ Du Ninh. (Hiểu đơn giản là khám hậu môn nhe mấy bà)
“Trời ơi, cậu lại công khai khinh thường ngón trỏ và ngón giữa của tôi.” Từ Du Ninh giơ hai ngón tay lên, thở dài bi thương.
“Không phải khinh thường.” Đến cửa thang máy, Quý Trạch dừng lại, gạt tay Từ Du Ninh đi: “Chỉ là không muốn chạm vào hai ngón tay đã lâu ngày ngâm mình trong đủ loại hậu môn.”
“Phụt.” Diêm Mặc đi theo phía sau cười một tiếng. Lúc này Từ Du Ninh mới chú ý thấy có một bác sĩ đi cùng Quý Trạch.
“Ôi trời, ôi trời, đây chẳng lẽ chính là học trò của cậu à?” Từ Du Ninh nhìn Diêm Mặc từ trên xuống dưới, rồi búng tay một cái: “Này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Diêm Mặc bĩu môi: “Từ Du Ninh, cách làm quen của anh thật là cũ kỹ.”
“Không phải.” Từ Du Ninh kéo tay áo của Quý Trạch: “Anh Trạch, cậu có thấy cô ấy quen không?”
Quý Trạch nhìn vào tay của Từ Du Ninh, bác sĩ này tự động giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, cười ngượng ngùng: “Tiểu Trạch Trạch, tối nay đi ăn không?”
Diêm Mặc giữ vẻ mặt tươi cười, chờ thang máy khác. Quý Trạch giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì. Khi thang máy lên đến, anh nhấn nút và nhẹ nhàng nói: “Không rảnh, Đại Tráng.”
Từ Du Ninh, tên thật là Từ Đại Tráng.
“Cậu mẹ nó.” Nếu không phải thang máy đã đóng cửa, Từ Du Ninh chắc chắn đã đá vào đó rồi.
Kèm theo một tiếng “ding”, cửa thang máy khác mở ra. Diêm Mặc vẫy tay với bác sĩ Từ: “Hẹn gặp lại, anh Đại Tráng.”
“…”