Vị bác sĩ đi cùng Quý Trạch vừa từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Quý Trạch ngồi một mình ở phía bên quầy bar, còn Diêm Mặc lại quay lưng chuẩn bị rời đi. Cậu ta cũng đoán được phần nào, liền bắt đầu cằn nhằn: “Anh Trạch, có phải cơ thể anh không thể tiết ra dopamine không vậy?”
Quý Trạch tựa lưng vào ghế, giọng nói lạnh lùng: “Có phải trong đầu cậu toàn chứa những thứ dịch tiết từ tuyến tiền liệt không?”
“Anh!”
Vị bác sĩ nhỏ nhất thời không biết phản ứng thế nào, không thể tìm ra lời nào để đối đáp lại. Cậu ta giật lấy ly bia trong tay Quý Trạch và uống một ngụm thật lớn. Chưa kịp nuốt hết, sau lưng cậu ta đột nhiên vươn ra một bàn tay, gầy gò và dài, đầy vết máu.
Sau đó, một khẩu súng lạnh lẽo ấn lên lưng cậu ta.
Một giọng nam nhẹ như sợi chỉ vang lên: “Đi theo tôi.”
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông cầm súng đối diện với Quý Trạch, ánh mắt chạm nhau.
Trong góc hẻm dơ bẩn, người đàn ông cầm súng dựa vào bức tường cũ nát bong tróc. Tay anh ta đặt lên bụng, chiếc áo phông đen thấm đầy máu tươi đang ồ ạt chảy ra ngoài.
Anh ta dùng nòng súng chỉ vào chiếc ba lô của vị bác sĩ nhỏ: “Ba viên đạn, bụng.”
Sắc mặt vị bác sĩ nhỏ đã tái mét, khóe môi không ngừng run rẩy vì sợ hãi tột độ. Quý Trạch và người đàn ông đối diện nhìn nhau, rồi anh chậm rãi lên tiếng: “Thả cậu ta đi, tôi sẽ thay.”
Vị bác sĩ nhỏ vội chắn trước mặt: “Trạch… anh Trạch, trong túi không có thuốc mê… chỉ có…” Trong túi của cậu ta chỉ có vài dụng cụ phẫu thuật đơn giản và một vài lọ kháng sinh.
Cậu ta ngừng lại một chút, nuốt nước bọt rồi nhìn về phía người đàn ông cầm súng: “Anh… hay là để tôi đưa anh đi bệnh viện?”
Quý Trạch hơi ngẩn ra, ánh mắt vô thức rơi vào người Diêm Mặc. Trong tình huống này, dù là người ngu ngốc cũng có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ này trông có vẻ rất thông minh, sao lại xuất hiện vào lúc này?
Diêm Mặc nói, giọng điệu có hơi nhõng nhẽo: “Anh này, nếu muốn uy hϊếp thì cứ uy hϊếp tôi đi, tôi là bạn gái chính thức của Quý Trạch đấy.”
Quý Trạch cũng không phủ nhận: “Tôi làm phẫu thuật.”
Anh rút tay lại, quay người, cầm lấy chiếc túi trong tay vị bác sĩ nhỏ. Người đàn ông cầm súng lắc nòng súng sang bên trái.
Diêm Mặc ra hiệu cho vị bác sĩ nhỏ bằng ánh mắt, bảo cậu ta đi trước. Vị bác sĩ nhỏ lo lắng nhìn Quý Trạch một cái: “Anh Trạch… tôi…”
Giọng Quý Trạch vẫn bình tĩnh như thường: “Đi trước đi, bệnh viện thiếu nhân lực.”
Vị bác sĩ nhỏ mím môi, gật đầu.
Cậu ta vừa rời đi, ngay lập tức, khẩu súng đã được chĩa ngay vào trán Diêm Mặc, đúng vị trí huyệt thái dương.