Nghe xong, Tô Thanh Hòa biết mình hết đường xoay xở. Đúng là hệ thống đào tạo chính gốc, không nâng cao bản thân thì đừng mong vượt giới hạn. Chẳng chút gian lận nào được! Nghĩ tới việc sau này phải bỏ công sức nấu nướng, cô thấy cuộc sống bỗng chán chường. Cô chỉ muốn nằm không chờ ăn cơ mà!
Nhưng Tô Thanh Hòa vốn là người suy nghĩ thoáng. Đã không chống lại được, thì học cách tận hưởng vậy. Chẳng hạn, miếng thịt ba chỉ kia có thể làm được bao nhiêu món ngon? Nghĩ tới thịt kho tàu thơm lừng, béo ngậy, cô nuốt nước bọt cái ực.
Nước bọt chưa kịp trôi, cô đã khựng lại. Không ổn! Làm sao chế biến miếng thịt này đây? Cô không thể lén ăn một mình, mà có muốn cũng chẳng dám. Chỉ khói bốc lên thôi đã làm cả nhà xôn xao, nếu mùi thịt tỏa ra, chẳng phải cả làng kéo tới sao? Không bột đố gột nên hồ, không thịt thì nấu ngon thế nào được?
Tô Thanh Hòa đau đầu nghĩ cách xử lý miếng thịt. Chẳng lẽ nó tự nhiên xuất hiện được sao?
“Nhanh múc nước rửa rau đi, tối còn ăn nữa! Đại Nha, nhanh tay lên, lớn thế này rồi mà còn để bà giục. Nhị Nha, vào bếp lấy rổ tre ra. Tam Nha… Tam Nha mang cái ghế đẩu đây, ôi, bà già này tay chân chậm chạp mà còn phải hầu cả nhà, mệt muốn chết đây!”
Từ trong bếp, Tô Thanh Hòa nghe tiếng Cao Tú Lan vọng tới, giật mình luống cuống. Cô vội chạy ra: “Mẹ, mọi người về rồi ạ?”
Cao Tú Lan vừa định ngồi nghỉ, thấy con gái từ bếp bước ra, hoảng đến suýt ngã nhào. Bà đứng bật dậy: “Thanh Miêu Nhi, chiều con không ngủ à?”
“Dạ… con vừa thử học nấu ăn.”
Nghe con gái nói thế, Cao Tú Lan xúc động đến rưng rưng nước mắt, vội chạy vào bếp: “Để mẹ xem bảo bối nhà mình nấu gì nào!” Nhìn bát cháo cao lương sền sệt trên bếp, bà lau nước mắt: “Thanh Miêu Nhi của mẹ đúng là hiếu thảo, còn biết nấu ăn. Ôi, con làm gì cho mệt chứ, có mẹ và mấy chị dâu lo rồi, con đừng làm mấy việc này kẻo mệt!”
“… Mẹ, thật ra không sao đâu ạ.” Tô Thanh Hòa cười gượng. Người mẹ này đúng là thương cô hết mực, chỉ một bát cháo khét thôi mà đã cảm động thế này.
Cô định hỏi xem nên xử lý chỗ cháo này thế nào, thì chợt thấy một cô bé tóc bím sừng dê đứng nép ở cửa, thò đầu nhìn vào, mắt ánh lên sự thèm thuồng. Đôi mắt ấy hướng thẳng về bát cháo khét. Đó là Nhị Nha Tô Mãn Nguyệt, con gái út nhà Tô Ái Quốc, mới năm tuổi. Trước đó, cô bé đòi ăn đậu nành còn bị Cao Tú Lan mắng.
Tô Thanh Hòa thấy lòng mình rối bời. Cháo cô nấu tệ thế này mà vẫn khiến con bé thèm thuồng, đủ hiểu nó đói đến mức nào. Cô vẫy tay: “Nhị Nha, đói rồi hả? Lại đây, cô vừa nấu xong, nếm thử xem.”
Mắt Tô Mãn Nguyệt sáng rực. Nhưng Cao Tú Lan lập tức xụ mặt: “Ăn gì mà ăn? Có phúc gì mà đòi ăn cơm cô nó nấu? Bà đây còn chưa được nếm miếng nào!” Lần đầu con gái út nấu ăn, sao có thể để con bé này giành mất?
Tô Mãn Nguyệt sợ hãi chạy biến, chỉ lo lại bị bà nội mắng. Tô Thanh Hòa khóe miệng giật giật, biết không thể nói lý với mẹ mình. Trình độ “bảo vệ con” của Cao Tú Lan đủ để đi bán hàng đa cấp, cô tự thấy không đấu lại. Đành đổi cách: “Mẹ, lần đầu con nấu nên không ngon, con sợ mẹ ăn không hợp. Con định chiều nấu lại, mẹ sẽ là người đầu tiên nếm thử. Chỗ này cứ để mấy đứa Nhị Nha ăn. Chiều con làm món mới cho mẹ.”
Bất chợt, cô nghĩ ra: người mẹ này rất có thể là người đầu tiên công nhận tài nấu ăn của mình!