Hai người chưa từng nói tên, gần như không trò chuyện nhiều, nhưng Lâm Thư Tinh đã may hai con móc khóa nhỏ lại thành một, ghép thành "Ngôi sao may mắn" chính là con mà Phương Dịch luôn mang bên mình.
Là khách qua đường, cũng giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại ít nhất là Phương Dịch nghĩ thế.
Về sau Lâm Thư Tinh không đến trung tâm thương mại đó nữa, Phương Dịch cũng nghỉ việc, dốc toàn lực theo đuổi ngành nghề mà mình yêu.
Hệ thống nhảy tại chỗ mấy vòng, khi chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lâm Thư Tinh lập tức rụt lại trốn sau lưng Phương Dịch: 【Không phải người quen cũ sao, sao trông cô ta như không vui lắm vậy?】
【À mà… cũng đúng, giá trị liên hôn thay đổi mà, từ nhà giàu biến thành một cô gái nghèo ở nhà tranh rồi.】
Người đàn ông bị ngó lơ như con cá trạch trườn lên, bộ dáng nho nhã thường ngày vỡ tan, gào lên: "Sao, các người còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu nữa chắc?"
"Cô ta vu khống tôi chụp lén vô cớ, cơ thể tôi bị thương, nhân cách tôi bị xúc phạm! Chẳng lẽ người thường thì có thể mặc kệ để đại tiểu thư bắt nạt sao?"
"Cô dựa vào đâu mà đuổi việc tôi? Tôi phải báo cảnh sát, các người phải xin lỗi và bồi thường cho tôi!"
Giọng điệu của anh ta như móng tay cào lên gạch men dính mỡ heo, nhai đi nhai lại từng lời.
"Hai cô chủ, mời vào phòng khách, để tôi xử lý." Quản gia hơi cúi người, làm động tác mời.
"Cho anh ta thêm ít tiền đi." Lâm Thanh Uyển nhìn vệt máu trên đất, hơi không đành lòng, nhỏ giọng dặn: "Giải quyết nhanh chút, đừng để mẹ biết."
Người đàn ông vừa nghe mắt đã đảo, càng thêm hống hách: "Không được! Tôi không cần tiền, Lâm Thư Tinh phải xin lỗi! Còn nhỏ tuổi mà đã hại người, ai biết sau này sẽ làm chuyện gì nguy hiểm cho xã hội? Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Lâm để nói chuyện trực tiếp!"
Lâm Thư Tinh hơi nheo mắt, khí thế tăng mạnh, dòng chữ đỏ trong bảng nhiệm vụ lại nhảy lên.
"Chắc là hiểu lầm thôi." Lâm Thanh Uyển nhỏ giọng nói: "Chị em hơi nhạy cảm, có thể là anh có hành động gì khiến chị ấy hiểu lầm, chị ấy không phải người như vậy đâu…"
Lâm Thư Tinh ho mấy tiếng, nhếch môi đầy châm chọc: "Hiểu lầm? Anh làm động tác chụp lén, còn chạm vào vai tôi, tôi mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, đánh chính là đánh. Sau này cẩn thận mà sống, không thì không chỉ là máu me như thế này đâu."
"Các người nghe thấy chưa! Cô ta thừa nhận rồi, thái độ cực kỳ ác liệt, tôi phải báo cảnh sát!"
"Dù gì thì cũng không thể đánh người chứ? Còn có dáng vẻ con gái không!"
"Không tin thì xem này, album ảnh của tôi sạch sẽ, cứ kiểm tra thoải mái! Không có gì hết, cô ta vô cớ vu khống tôi!"
Người đàn ông quá mức sốt sắng, khuôn mặt đầy máu hiện vẻ đắc ý.
"Anh từng nghe câu "quả dưa đừng nhặt trong ruộng, mận chín đừng hái dưới tán" chưa? Người ta nghi ngờ hợp lý, chưa tính là vu khống."
Phương Dịch nhìn hắn một lúc, rút lấy điện thoại, lạnh nhạt nói: "Muốn bị kiểm tra đến vậy à, để tôi xem giúp anh."
"Phương Dịch? Không ngờ đứa ăn nhờ ở rể nhà họ Lâm lại là cô hả?"
Người đàn ông đẩy kính, nhìn rõ là bạn học cùng trường, giọng lập tức trở nên gay gắt, bày ra dáng dấp ông thầy chỉ dạy: "Còn trẻ không lo học hành, chỉ biết tìm đường tắt, cô định ăn cơm mềm được mấy năm?"
Phương Dịch từ tốn thoát ra khỏi album ảnh: "Anh Triệu à, anh tự xưng là giáo sư trẻ nhất trường ta, thật ra làm phó nhiều năm vẫn chưa thăng chức được, khắp nơi cầu cạnh, năm nay lại trượt danh hiệu nữa."
Mặt người đàn ông biến sắc, định bật dậy lập tức bị quản gia giữ chặt, tức đến đỏ mặt: "Cô làm gì vậy! Ảnh thì đương nhiên nằm trong album, xem cái khác là xâm phạm quyền riêng tư của tôi!"
"Không kiểm tra kỹ thì làm sao khiến mọi người yên tâm? Tôi đang giúp anh đấy."
Phương Dịch cười khẽ, quen thuộc mở vài thuộc tính trong thư mục, kéo ra tập tin gần nhất, sắc mặt lạnh xuống: "Đây chính là sự trong sạch của anh "
Trong thư mục ẩn, chi chít toàn là các tệp ảnh đã được mã hóa.
"Đây là tài liệu mật của tôi, các người không có quyền xem, trả lại đây."
Người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt: "Đều là dữ liệu nghiên cứu của tôi, dự án quốc gia đấy, nếu có vấn đề gì, cô gánh nổi không?"
Phương Dịch nhướn mày: "Ồ, dự án quốc gia vừa ra lò cách đây sáu phút, anh mới bịa ra đấy à."
"Muốn cược một ván không? Xem thử mở ra có phải tài liệu mật không." Cô quay sang quản gia: "Phiền ông báo cảnh sát, có người muốn nâng cao thành tích kìa."
"Hừ." một tiếng cười khinh bỉ bật ra từ miệng gã đàn ông: "Tôi khuyên cô đừng có mà vớ vẩn, nếu nhập sai mật khẩu, các tệp đó sẽ"
Phương Dịch chu đáo nói nốt phần còn lại: "Sẽ bị hủy hết."
Sắc mặt người đàn ông tái đi: "Biết vậy thì tốt. Việc này rất quan trọng, nể mặt thầy hướng dẫn của cô, hôm nay tôi có thể bỏ qua cho các người một lần."