Sau Khi Xung Hỉ Cho Đại Tiểu Thư Điên Phê Đoản Mệnh

Chương 1

Một bước qua cánh cửa đen, sân vàng lộng lẫy bất ngờ hiện ra, ánh sáng chiếu rọi khắp cả bầu trời.

Đài phun nước ở trung tâm phản chiếu cầu vồng, người làm từ sau bệ đá trắng như tinh linh bay ra, xếp thành hai hàng chỉnh tề: "Hoan nghênh cô Phương."

Phương Dịch mặc áo thun trắng đơn giản, phối với quần short bò, túi đeo chéo treo một con gấu bông ôm ngôi sao.

"Cô Phương, mời đi lối này."

Quản gia đeo găng tay trắng hơi cúi người, không hề để lộ chút kinh ngạc nào trước cách ăn mặc lạc lõng của Phương Dịch.

Thái độ của ông ta coi như hòa nhã: "Không biết hôm nay cô đến, gia chủ khoảng mười hai giờ mười sẽ về ăn trưa, đến lúc đó có thể sắp xếp gặp mặt."

"Tiểu thư đang học, đã hẹn gặp cô sau giờ học. Cô đã dùng bữa sáng chưa, có cần đến nhà ăn nghỉ ngơi một lát không?"

Hệ thống nấp sau lưng Phương Dịch, ngó đông ngó tây, giọng lộ ra vẻ ngượng ngùng: 【Xa hoa thật đấy, thế giới của người giàu tốt quá! Thật sự muốn từ chối hôn ước này à? Em không muốn cố gắng nữa đâu, ký chủ ơi...】

Phương Dịch bình thản trả lời: "Ừ, được mà."

Hệ thống: 【Thật sao, tuyệt quá! Cuối cùng chị cũng thông suốt rồi, hu hu hu.】

Quản gia vẫn mỉm cười từ ái, đổi hướng dẫn Phương Dịch đến hành lang bên cạnh.

Hệ thống lúc này mới phản ứng lại: 【Khoan đã, không phải đang nói chuyện với em sao? Người ta chỉ lịch sự thôi, chị thật sự đi ăn à!】

Trước bữa sáng xa hoa bày la liệt, hệ thống nuốt nước miếng, tức giận: 【Ục... ăn ít thôi! Chị để lại cho người ta ấn tượng kiểu gì vậy hả trời!】

Việc nhà họ Lâm tiếp đãi nồng nhiệt như vậy đúng là ngoài dự đoán của Phương Dịch.

Dù sao cô đến là để từ hôn mà.

Quản gia sau khi nghe ý định của cô chỉ nói mời cô vào ngồi đợi, chờ gia chủ về sẽ bàn bạc cụ thể.

Quá bình tĩnh, quả là khí thế tám gió không lay chuyển.

"Cảm ơn."

"Không có gì, có việc gì xin cứ gọi tôi." Quản gia cười rồi lui ra.

Phương Dịch gật đầu, đưa thức ăn vào miệng, khóe mắt liếc qua bàn tay hơi lệch của quản gia.

Thuận tay trái, lực bộc phát mạnh, bước chân nhẹ, giỏi dùng vũ khí cận chiến. Phương Dịch thầm kết luận trong lòng, có nhận thức mới về thực lực của nhà họ Lâm.

【Ký chủ, em vẫn không hiểu tại sao chị nhất định phải từ hôn? Nhỡ làm giận thiên kim giả, cô ấy gọi người đến đánh thì sao, đây là địa bàn nhà họ Lâm mà!】

【Vả lại chúng ta vốn dĩ phải giúp cô ấy hoàn nguyện, đính hôn chẳng phải tiện cho việc kiếm điểm hơn sao.】

【Nhỡ đâu, có thể vừa yêu vừa thành công thì sao?】

Hệ thống đã bị sự xa hoa nhà họ Lâm làm cho lóa mắt, cố gắng khuyên nhủ Phương Dịch.

Phương Dịch lắc đầu, dùng đầu ngón tay nhúng nước viết lên bàn hai chữ "biến số", thản nhiên nói: "Người trong cuộc thường mê muội."

Hệ thống sốt ruột: 【Ý là sao? Nhưng chúng ta đã nhập cuộc rồi mà.】

Cô hiện đang ở trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết cổ điển.

Thiên kim thật lương thiện hoạt bát bị thất lạc nhiều năm, chịu đủ khổ sở, sau khi được nhận lại thì bị thiên kim giả u ám ốm yếu đố kị hãm hại.

Hôn ước ban đầu của thiên kim giả cũng bị thiên kim thật làm lay động, kiên quyết đá ác nữ, đi tìm tình yêu chân chính.

Vào đúng sinh nhật 22 tuổi của hai người.

Thiên kim thật và người yêu tổ chức một đám cưới thế kỷ, còn thiên kim giả độc ác, giẫm đạp tình cảm người khác thì bị tất cả mọi người ruồng bỏ, chết bệnh trong căn nhà trọ dột nát.

Vấn đề lớn nhất là.

Phương Dịch liên kết với hệ thống hoàn nguyện của ác nữ, đối tượng nhiệm vụ chính là vị cô chủ nổi tiếng khó tính này.

Mười tám năm qua, thiên kim giả rất ít khi đưa ra nguyện vọng, bảng nhiệm vụ thường chỉ hiện mấy dòng ngắt quãng: "Tôi muốn..., muốn..., muốn..."

Từng chữ lặp đi lặp lại dày đặc, nhưng không bao giờ có đoạn sau.

Nói thật, mới đầu nhìn còn thấy hơi rợn người, đến cả hệ thống cũng nghi ngờ là bị lỗi.

Nhưng các nhiệm vụ khác vẫn bình thường, cuối cùng Phương Dịch chỉ có thể tin rằng cô ta là một trường hợp đặc biệt.

Và giờ, trường hợp đặc biệt đó lại trở thành biến số lớn nhất.

Sáng nay, bà nội gọi điện tám chuyện, thuận miệng nói mới giúp cô định một mối hôn sự.

Không rõ lý do gì, vị hôn thê ban đầu của thiên kim giả nhà họ Lý môn đăng hộ đối lại bị thay bằng một cô kỹ sư nghèo như cô quá vô lý.

"Thì cứ đi gặp một lần đã." Bà nội đáp nhẹ tênh, Phương Dịch còn nghe thấy tiếng bà nhai hạt dưa.

"Nhà họ Lâm có người quen cũ của bà, từng xem bát tự hai đứa, hợp vô cùng, trời sinh một cặp."