Trong nhà ăn, bàn ghế đổ ngổn ngang.
Khắp nơi đều là vết máu khô sẫm màu.
Trên đất còn có cả thức ăn thiu do bị hất đổ.
Mọi người dè dặt, nín thở, len lén bước qua.
Bỗng nhiên, không biết là ai đá phải một cái khay sắt.
Cái khay va vào chân bàn rỗng, phát ra tiếng vang chói tai kéo dài.
Ứng Tranh lạnh người, thấp giọng thúc giục: “Chạy mau!”
Mọi người lúc này mới hoàn hồn, không còn để ý đến tiếng động nữa, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng tiếng va đập ban nãy đã hấp dẫn đám thây ma khó khăn lắm mới dụ được đi.
Ứng Tranh có thể nghe rõ tiếng chúng đang ùn ùn kéo tới.
Bạn trai cô – Trần Tri Diệc – là dị năng giả hệ thổ, còn cô là dị năng giả hệ không gian.
Theo chiến thuật, dị năng của Ứng Tranh có sức sát thương cực cao, sẽ đi trước mở đường.
Còn Trần Tri Diệc thì dựng tường đất chắn thây ma đuổi theo, cắt đuôi cho đội ngũ.
Nhưng lần này Trần Tri Diệc lại không làm đúng kế hoạch.
“Nhạc Ngôn, nhanh lên!” Trần Tri Diệc lo lắng hét lên.
Lưu Nhạc Ngôn là đàn em nhỏ hơn họ một khóa, có vẻ như đã bị trẹo chân, tụt lại phía sau đội.
Trần Tri Diệc cắn răng quay lại đỡ Lưu Nhạc Ngôn, chạy vội về phía trước.
“Tiểu Tranh, em ở lại chắn sau. Nhạc Ngôn trẹo chân rồi, không chạy được.” Trần Tri Diệc nói với Ứng Tranh đang mở đường phía trước.
Ứng Tranh nhíu mày, không nói gì, lùi về phía sau.
Cô chiến đấu có chiến thuật, chỉ tung ra lưỡi dao không gian với đám thây ma gần nhất để giữ sức.
Nhưng thây ma phía sau cứ ùn ùn kéo tới, một mình cô làm sao gϊếŧ hết?
Dị năng cạn kiệt nhanh chóng, sắp cạn sạch.
“Cố thêm chút nữa, sắp tới rồi!” Trần Tri Diệc khích lệ tinh thần cả đội.
Chỉ còn 100 mét nữa là tới ký túc xá của công nhân viên chức.
Nhưng 100 mét ngắn ngủi đó lại quá xa vời với Ứng Tranh.
Dị năng của cô đã cạn!
Liên tục tiêu hao dị năng khiến cô kiệt sức, sắp không thể chạy nổi nữa.
Hai con thây ma mắt đỏ ngầu đuổi sát phía sau.
Cả đội chỉ biết cúi đầu chạy, không ai để ý đến tình trạng của cô.
Trần Tri Diệc ôm Lưu Nhạc Ngôn phóng vào tòa nhà đầu tiên.
Ứng Tranh cắn răng giơ gậy bóng chày trong tay vung về phía một con thây ma phía sau.
Con còn lại há miệng định cắn cô.
Cô có thể ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng nó.
Bỗng một tiếng “bốp” vang lên — là một quả tạ chì từ bên cạnh phóng đến, đập trúng đầu con thây ma!
Còn cách cửa tòa nhà 50 mét, đám thây ma phía sau không đuổi kịp nữa.
Ứng Tranh quay đầu biết ơn nhìn về phía quả tạ chì bay ra.
Từ phòng tầng hai tòa nhà bên cạnh, cô nhìn thấy bóng dáng của một nam sinh quen thuộc.
Cô chỉ kịp nhìn lướt qua rồi vội vàng lao vào tòa nhà.
Cậu bạn đón tiếp ở cửa nhanh chóng đóng chặt cửa, dùng bàn chắn lại.
Thây ma không phá được cửa gỗ đỏ chắc chắn, chỉ biết đi loanh quanh bên ngoài.
Sống sót sau tai nạn, cả nhóm ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
“Phù — cũng tạm coi là suôn sẻ rồi.” Trần Tri Diệc thở phào nhẹ nhõm.
Họ kiếm được nhiều lương thực trong nhà ăn, tuy có chút trục trặc nhưng không ai bị thương.
Nhưng Ứng Tranh nghe vậy thì tức nghẹn.
Nếu không nhờ quả tạ chì cuối cùng, có lẽ cô đã mất xác rồi.
Mà nếu cô chết thì số vật tư khổ sở lắm mới gom được cũng tiêu luôn.
Vì tất cả đều nằm trong không gian của cô.
Trần Tri Diệc như vừa nhớ ra điều gì, đi đến hỏi: “Tiểu Tranh, em không sao chứ?”