Cô đề nghị: “Tôi đi quán bar với cậu, nhưng cuối tuần cậu đi leo núi với tôi, thế nào?”
Dụ Kiến Tinh trải qua một trận đấu tranh tâm lý dữ dội, nhăn nhó gật đầu: “Thành giao.”
Trình Trạm Hề mỉm cười nhẹ, vui vẻ hỏi: “Khi nào đi? Tôi đi thay đồ đây.”
Dụ Kiến Tinh nhìn đồng hồ trên tay, đáp: “Cậu thay đồ xong thì đi, cũng muộn rồi.”
Trình Trạm Hề nhún vai: “Được rồi.”
Dụ Kiến Tinh trước khi đến đã trang điểm sẵn, không cần sửa soạn lại. Cô soi gương nhỏ, chỉnh trang nhẹ, rồi ngồi trên ghế sofa phòng khách, vừa nghịch điện thoại vừa đợi Trình Trạm Hề.
Nghe tiếng cửa phòng mở, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, lập tức trợn mắt.
Trình Trạm Hề mặc một chiếc sơmi lụa trắng rũ mềm, quần tây ống rộng eo cao màu đen, mái tóc dài nâu xoăn thả tự nhiên sau lưng, toát lên vẻ chín chắn, lười biếng và phóng khoáng.
Cô cao ráo, chân dài, dáng người như giá treo quần áo, mặc gì cũng đẹp. Nhưng điều khiến Dụ Kiến Tinh sốc nhất là cặp kính gọng vàng kiểu cổ điển trên sống mũi Trình Trạm Hề.
Ăn mặc chỉn chu, cộng với vẻ ngoài hiền lành dễ đánh lừa, cả người cô tỏa ra hơi thở “đàng hoàng mà nguy hiểm”, thu hút mọi ánh nhìn.
Dụ Kiến Tinh đứng dậy, lập tức đổi ý: “Thôi, không đi nữa.”
Cô ấy đẹp thế này, ai còn ngó tới mình nữa?
Trình Trạm Hề đưa ngón tay đẩy gọng kính, dây xích kính khẽ đung đưa theo động tác. Đôi mắt đào hoa sau thấu kính sáng lên nụ cười, cô nói: “Tùy cậu, tôi sao cũng được.”
Dụ Kiến Tinh nghiến răng: “Đi!”
Mình cũng chẳng tệ, ít nhất ba mươi phần trăm người sẽ nhìn mình!
Quán bar tên “Không Độ”, một quán nổi tiếng trong giới ở Tứ Thành, nhất là khi hôn nhân đồng giới đã hợp pháp.
Dụ Kiến Tinh không định đi tìm vui, chỉ muốn thư giãn, ngắm người đẹp cho đã mắt. Cả hai xuống xe trước cổng Không Độ. Trước khi vào, Dụ Kiến Tinh chợt nhớ ra, dừng chân cười nói: “Quên chúc mừng cậu, bộ tranh ‘Bão Tuyết’ bán được ba triệu đấy.”
Trình Trạm Hề nhìn cánh cửa quán bar gần trong gang tấc, loáng thoáng thấy đám đông nhốn nháo bên trong. Cô liếc Dụ Kiến Tinh, nói: “Cậu có thấy nói chuyện này ở đây hơi qua loa không?”
Dụ Kiến Tinh cười lớn.
Hai người sóng vai vào quán, ngồi xuống quầy bar.
Dụ Kiến Tinh gọi một ly cocktail, còn Trình Trạm Hề thoải mái gác chân dài xuống đất, vỗ tay gọi: “Nước trái cây, cảm ơn.”
Dụ Kiến Tinh: “…”
Cô chặn bartender lại, tự ý đổi nước trái cây thành ly Margarita cho Trình Trạm Hề, nói: “Cậu không thấy mình cũng qua loa à?”
Trình Trạm Hề cười nhưng không nói, lười biếng nhìn quanh.
Cô ít đến quán bar. Hồi ở nước ngoài, cô chơi nhiều hơn. Người làm nghệ thuật cần đắm mình trong thế giới riêng, nhưng cũng phải tiếp xúc với hiện thực phong phú để tìm cảm hứng sáng tác. Lịch sự từ chối từng cô gái đến bắt chuyện, Trình Trạm Hề khẽ nhíu mày khó thấy. Cô nhấp một ngụm rượu, tính đợi Dụ Kiến Tinh nhảy xong điệu này ở sàn nhảy thì xin về trước.
Nhạc mở to làm đinh tai nhức óc, đèn màu chớp loạn, sàn nhảy đông đúc hỗn loạn, những cặp đôi hôn nhau say đắm hiện rõ trước mắt. Trình họa sĩ, sau nửa năm miệt mài sáng tác, có phần không quen với không khí này.
Dụ Kiến Tinh mồ hôi đầm đìa trở về từ sàn nhảy, uống cạn ly rượu trên quầy, rồi gọi thêm một ly nữa.
Trình Trạm Hề: “…”
Dụ Kiến Tinh không nhảy tiếp, chỉ ngồi uống rượu, khiến Trình Trạm Hề bỏ ý định về sớm. Có lẽ vì thấy hai người ngồi cùng nhau, ít người đến làm phiền cô hơn. Trình Trạm Hề đổi sang nước trái cây, cắn ống hút chậm rãi uống, đưa mắt nhìn những góc yên tĩnh hơn.