Quyến Rũ Yêu Nghiệt, Sa Vào Cấm Dục Triền Miên

Chương 10: Chẳng muốn phí hoài một gói thuốc

Một gói thuốc đều có thể cứu người khỏi cửa tử.

Nhưng mẫu phi nàng... lại không có được cái vận may ấy.

Nàng vẫn nhớ rất rõ.

Đó là một ngày mưa lớn như trút. Nàng quỳ gối trước cửa Long Càn điện, nước mưa hòa nước mắt, dập đầu khẩn cầu người kia, người được xưng là phụ hoàng, xin ông ta hãy cứu lấy mẫu thân nàng khi ấy đã hơi thở thoi thóp.

Nhưng ông ta... lại chẳng muốn phí hoài một gói thuốc. Cứ thế ra lệnh cho cung nhân đuổi nàng đi như đuổi một kẻ ăn xin làm phiền mắt.

Ngày hôm ấy, Hồ quý phi vẫn đang cùng hoàng đế triền miên trên long sàng, còn một nữ nhân khác thì đang giữa ranh giới sống chết, quằn quại trong tuyệt vọng không lời.

Mỗi lần nghĩ đến đoạn quá khứ ấy, nơi ngực nàng lại như có lửa đốt, một ngọn lửa hừng hực thiêu rụi lý trí, sục sôi đến mức như muốn thiêu cháy cả trời đất.

Ngươi không chịu cứu?

Ngươi keo kiệt vô tình?

Ngươi lạnh lùng tàn nhẫn, sẵn sàng mặc kệ sinh mạng của người khác?

Đã thế... vậy để ta cho ngươi nếm thử cảm giác đau đến tận xương tủy là thế nào.

Từ trong ngực lấy ra tay nải đã chuẩn bị sẵn, nàng không chút do dự, quét sạch toàn bộ linh dược quý hiếm trong căn phòng tối chứa thuốc.

Xong xuôi, nàng vòng qua đám thị vệ đang tuần tra. Mọi chuyện tưởng như đã suôn sẻ, ai ngờ... đúng lúc chuẩn bị chuồn êm, một người chặn trước mặt nàng.

Là hắn.

Tô Cảnh Khiên, viện phán Thái Y Viện.

Làm sao bây giờ?

Là liều lĩnh đánh lạc hướng rồi chuồn đi, hay là đánh ngất hắn để chạy trốn?

Nếu nói trên đời này còn có người nàng không nỡ ra tay... thì e là chỉ còn người trước mặt này.

Đêm nay trời lạnh lạ thường, gió thổi lật y sam. Nam tử ấy khoác một bộ y phục trắng như tuyết, mảnh khảnh mà nhã nhặn, đứng dưới ánh trăng như tỏa ánh sương lạnh. Dáng vẻ như thể... chỉ cần một trận gió nhẹ cũng có thể thổi hắn bay đi, biến mất khỏi nhân gian.

Hôm nay là thọ yến của hoàng đế, mọi người đều có mặt ở Thái An điện để dâng chúc, chỉ có hắn, kẻ thành thật không luồn cúi, vẫn nguyện ý ở lại Thái Y viện trông coi, cô độc giữa đêm khuya.

Nàng sờ ngực áo, lấy ra một ống phi tiêu tẩm mê dược đã chuẩn bị sẵn phòng lúc bất trắc.

Nếu không còn cách nào khác... chỉ có thể dùng đến vật này.

Nàng vừa đưa phi tiêu lên môi định thổi, thì phía trước, thân ảnh áo trắng khẽ xoay người lại, giọng nói ôn hòa truyền qua làn gió:

“Điện hạ định đi đâu vào giờ này?”