"Một ngày." Tiểu Lộ lập tức nhận ra Thẩm Từ định làm gì, vội nói: "Công tử, hôm nay chúng ta đừng đến biệt viện nữa. Hơn nữa gần đây Lục điện hạ cứ luôn để mắt đến bên này, nếu dẫn người của Lục điện hạ đến đó, ngược lại sẽ không hay."
"Ngươi gấp cái gì. Lục điện hạ trước đó chỉ lo củng cố thế lực, mới không rảnh để ý chuyện này. Nếu hắn muốn tìm thật, ta cũng không giấu được đâu." Sắc mặt Thẩm Từ hơi tái, hắn nhẹ nhàng mân mê chén trà, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: "Hoàng thượng bệnh nặng, chỉ sợ... đối với Lục điện hạ mà nói, chuyện tốt sắp đến rồi."
"Đối với Lục điện hạ là chuyện tốt, đối với công tử ngài cũng là chuyện tốt mà." Tiểu Lộ thắc mắc: "Sao công tử lại lo lắng?"
"Là chuyện tốt." Thẩm Từ cười một tiếng, ánh mắt hắn trầm xuống nhìn ánh nến trước mặt. Tim đèn yếu ớt bỗng tóe lên một tia lửa, hắn nói nhỏ như không nghe thấy: "Ba năm rồi."
Miệng hắn nói có thể dây dưa cả đời, không sợ thêm một ba năm nữa.
Nhưng tròn ba năm rồi, người kia không những không hề có chút rung động, thậm chí ngày càng chán ghét hắn. Thẩm Từ nói không buồn là không thể, nhưng tất cả những điều này hắn đều có thể đoán trước được. Ngay từ lúc giam cầm người đó bên cạnh mình, hắn đã sớm liệu được kết cục ngày hôm nay.
"Đại phu nói công tử ngài chính là ưu tư quá độ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Bất kể người khác nhìn nhận Thẩm Từ thế nào, nhưng Tiểu Lộ là người luôn ở bên cạnh Thẩm Từ, gã có phần thương xót cho công tử nhà mình, nói: "Những người này đều là có mắt không tròng, mới không nhìn thấy được cái tốt của công tử ngài."
"Cũng chỉ có ngươi nói ta tốt." Vết thương trên mu bàn tay Thẩm Từ cũng đã được băng bó, hắn nói: "Lấy y phục của ta tới đây."
"Công tử?" Tiểu Lộ nghi hoặc nói: "Đã gần nửa đêm rồi, công tử muốn đi đâu?"
"Đến trang tử phía Tây." Thẩm Từ nói.
"Công tử!" Tiểu Lộ giật mình, nói: "Muộn quá rồi..."
Tuy nhiên đối với Thẩm Từ mà nói, chuyện hắn muốn làm thì nhất định sẽ làm, dù thời gian có muộn đến đâu cũng không sao cả.
Thế là Tiểu Lộ chỉ đành theo lời Thẩm Từ lấy y phục tới, khoác lên cho hắn. Vốn dĩ gã còn muốn đi theo, nhưng Thẩm Từ lại không ngồi xe ngựa, chỉ bảo gã dắt một con ngựa tới, rồi trực tiếp nhảy lên yên, thúc ngựa chạy về phía biệt viện.
"Công tử! Công tử!" Tiểu Lộ gấp gáp hét lớn: "Đại phu nói phải tĩnh dưỡng mà..."
Đợi gã hô xong, bóng dáng Thẩm Từ đã sớm biến mất ở cuối phố. Mà phía xa, mấy người mặc đồ đen đang nằm trên đầu tường nhìn nhau, có người thấp giọng thì thầm: "Đi báo cho Lục điện hạ, Thẩm Từ ra ngoài rồi."
"Muộn thế này còn ra ngoài, nói không có gì mờ ám, ai mà tin?" Một người trong đó nói.
Nửa đêm phóng ngựa trên đường dài, quả thực hơi dễ thấy. Thẩm Từ trực tiếp chạy về phía Tây, đám người mặc đồ đen kia cũng bám theo, lại thấy ngựa của Thẩm Từ dừng lại bên ngoài một trang tử. Môn phòng trông thấy ngựa của Thẩm Từ, vội vàng tiến lên nói: "Công tử sao lại đến đây?"
Thẩm Từ nhảy xuống ngựa, đối phương lúc này mới thấy vết thương trên thái dương hắn, kinh ngạc nói: "Công tử."
"Không sao, qua đây nghỉ một đêm, sáng mai sẽ đi." Thẩm Từ xua tay, trực tiếp đi vào biệt viện. Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Tăng người canh giữ xung quanh, có bất kỳ động tĩnh gì, lập tức báo cho ta."
"Vâng, công tử." Người này lập tức đáp lời.
Thẩm Từ có không ít tư sản bên ngoài, lại kín đáo, bản thân hắn cũng ít khi qua lại với người khác, cho nên người hiểu rõ về hắn không nhiều.
Hắn đã lâu không tới trang tử ở phía Tây kinh đô này. Hôm nay nếu không phải vì muốn dụ mấy tên ngốc kia đến đây, hắn cũng sẽ không tới nơi này. Trong phòng treo tranh, đều là những bức họa hắn vẽ lúc nhàm chán, tất cả đều vẽ bóng lưng của một người.
Hạ nhân đốt đèn nến trong phòng, lại định thay chăn đệm mới bên trong, Thẩm Từ lại xua tay, nói: "Không cần."
Hắn đuổi người ra ngoài xong, cứ thế dựa vào ghế, chỉ cảm thấy có chút buồn nôn muốn ói, nhưng hắn chẳng ăn gì, tự nhiên cũng không nôn ra được gì. Lúc cưỡi ngựa trước đó cảm thấy còn ổn, bây giờ thả lỏng ra, hắn lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Nơi này nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh lạc hướng bọn chúng hai ba ngày." Thẩm Từ day day mi tâm đang hơi nhức, tỉ mỉ suy tính xem nên giấu Sở Huyền Tranh đi đâu nữa. Hắn vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đau, lại còn cực kỳ kiệt sức, thần kinh căng như dây đàn, không dám lơi lỏng chút nào.
Hắn phải nhân lúc hai ba ngày này, chuyển Sở Huyền Tranh đi nơi khác. Đợi người của Lục điện hạ kịp nhận ra, chắc chắn sẽ tìm đến biệt viện ngoại ô phía Nam nơi Sở Huyền Tranh hiện đang ở. Đợi lúc bọn họ đến nơi, thì đã sớm vườn không nhà trống rồi.
Hắn đúng là vì Sở Huyền Tranh mà liều cả tính mạng.
Đáng tiếc thay, hắn cam tâm như uống mật ngọt, chết cũng không quay đầu.