Nói Một Đằng, Làm Một Nẻo

Chương 2

Nghe lời này, Sở Huyền Tranh mới ngồi thẳng dậy. Y hơi hất cằm, ánh mắt khinh miệt lướt qua người trước mặt, một lát sau bỗng cười phá lên, dường như mang theo cả nét hoang mang khó hiểu, nói: “Ngươi mà cũng đòi so với đại ca ngươi sao? Thẩm Từ, người quý ở chỗ biết mình biết ta. Ngươi là kẻ thông minh, câu này, ta tưởng ngươi phải hiểu chứ.”

Chỉ một câu nói ấy, sắc mặt Thẩm Từ vốn đã hơi tái nhợt trong nháy mắt chẳng còn chút huyết sắc nào, đáy mắt hắn mơ hồ dâng lên lửa giận.

“Cút đi.” Sở Huyền Tranh dường như đoán chắc Thẩm Từ tuyệt đối không dám động thủ với mình, người y hơi ngả về sau, lạnh giọng nói: “Thẩm Thi cả đời này không có vết nhơ nào, còn ngươi, thân là đệ đệ của y, lại chính là nỗi nhục lớn nhất của y.”

Thẩm Từ đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau mới thở nhẹ ra một hơi, cơn giận vừa rồi dâng lên dường như chẳng phải là hắn. Hắn lại nở nụ cười, nói: “Ta quên mất, hôm nay là sinh thần của đại ca ta, tâm trạng ngươi không tốt, thôi vậy, ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe. Đại phu nói ngươi vẫn phải tiếp tục uống thuốc, uống thuốc vào, thân thể mới khỏe được, mới ngủ ngon được.”

“Uống thuốc…” Sở Huyền Tranh dường như nghĩ tới điều gì, khẽ cười nhạo.

Lúc Thẩm Từ xoay người bước ra ngoài, lập tức nghe thấy tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất từ phía sau. Không cần đoán cũng biết là người bên trong nổi giận đập hết đồ đạc.

“Cứ đập đi, đập rồi ta lại mua, mua về ngươi lại đập, chúng ta còn nhiều thời gian để dây dưa không dứt.” Thẩm Từ đứng ở cửa, đầu không ngoảnh lại nói: “Thẩm Thi đã chết rồi, ngươi cũng là Phế Thái tử, không ai quan tâm đến sống chết của ngươi nữa, trừ ta. Sở Huyền Tranh, chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.”

Vừa dứt lời, một tách trà liền ném tới, vỡ tan ngay bên chân hắn. Mảnh vỡ cứa rách mu bàn tay hắn, dòng máu ấm nóng chảy dọc theo đầu ngón tay xuống, vậy mà hắn lại như không hề cảm thấy gì, cứ thế rời khỏi nơi này.

Đúng như lời hắn nói, giam cầm Phế Thái tử Sở Huyền Tranh suốt ba năm ròng, hắn không sợ thêm một ba năm nữa, thêm mấy cái ba năm nữa cũng được, dù có phải dây dưa đến chết cũng chẳng sao, dù sao thì Thẩm Từ hắn không thể nào buông tay.

Trừ phi hắn chết.

Đáy mắt Thẩm Từ mơ hồ ẩn chứa một sự cố chấp khôn tả, ánh mắt hắn bình lặng, cứ thế rời khỏi tòa trạch viện này.

Sau khi bước ra khỏi cổng lớn, tiểu tư Tiểu Lộ thấy vậy lập tức chạy tới đón, lải nhải không ngừng: “Công tử, Phế Thái tử bị ngài lén lút giam ở đây, nếu ngày nào đó bị Lục hoàng tử biết được thì nguy to.”

“Hắn biết thì biết thôi, ta cũng đâu mong giấu được hắn cả đời.” Thẩm Từ nói.

“Nhưng nghe nói Hoàng thượng đã bệnh nặng, nếu như Lục hoàng tử…” Tiểu Lộ bị Thẩm Từ liếc nhẹ một cái, lập tức không dám hé răng nữa. Gã vội tự vả vào miệng mình, định nói mấy lời nịnh hót, nào ngờ lại trông thấy tay áo Thẩm Từ đã thấm máu, lập tức thốt lên: “Công tử, ngài chảy máu rồi, ngài bị thương sao? Ai làm?”

“Đừng làm ầm ĩ.” Thẩm Từ tùy tiện bụm lấy vết thương, lên xe nói: “Tăng người canh giữ ở đây, ngoài ta ra, không cho phép bất cứ ai lại gần.”

“Vâng, công tử.” Tiểu Lộ hơi xót xa vết thương trên tay Thẩm Từ, nhưng đã theo hầu hắn bao năm, cũng biết tính nết của chủ tử, đành giục người đánh xe nhanh chóng quay về phủ, tìm đại phu đến trị thương.

Trạch viện phía sau ngày càng xa dần, Thẩm Từ dựa vào thành xe ngựa, nói không buồn là không thể. Nhưng rõ ràng biết sẽ buồn mà ngày nào cũng phải đến một lần, chỉ có thể nói là hắn tự làm tự chịu, hắn nhận.

“Dù sao người cũng đã bị trói bên cạnh ta rồi, còn sợ gì nữa?” Hắn cụp mắt nhìn vết thương trên mu bàn tay, máu tươi vẫn còn đang rỉ ra.

Sinh thần của Thẩm Thi, cũng là sinh thần của hắn.

Hắn và Thẩm Thi là huynh đệ song sinh, cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh ra, thế mà một người ôn văn nhã nhặn, một kẻ tâm địa tàn nhẫn, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.

Đáng tiếc thay, kẻ đáng chết lại không chết, người không đáng chết lại chết rồi. Hắn nghĩ nếu để Sở Huyền Tranh chọn một người, chỉ sợ đối phương sẽ không chút do dự muốn hắn chết. Không, phải nói là dù bây giờ không cần lựa chọn, Sở Huyền Tranh vẫn muốn hắn chết.

Sở Huyền Tranh hận hắn, ánh mắt kia thấm đẫm hận ý đối với hắn, y muốn hắn chết.

Mà Thẩm Từ biết tất cả.

Khi trở về Thẩm phủ, bên trong cũng không như ngày thường. Trước kia khi Thẩm Thi còn sống, mỗi khi đến ngày này, trong phủ nhất định là náo nhiệt phi thường. Bất luận là phụ thân và mẫu thân, hay những người khác, đều sẽ nhớ sinh thần của Thẩm Thi, tổ chức lễ sinh thần vô cùng long trọng.

Đương nhiên, cũng là lễ sinh thần của Thẩm Từ hắn, chỉ có điều tất cả mọi người đều rõ, hắn chỉ là kẻ đính kèm, mà chính Thẩm Từ cũng rõ điều đó.

Khi Thẩm Thi còn sống, hắn vô cùng ghét ngày này. Sau khi Thẩm Thi chết, hắn ngược lại có chút mong đợi, nhưng nơi này cũng chẳng còn náo nhiệt được nữa.