Lâm Lộ Thu vô thức co chân lại, giấu đi mắt cá chân trắng nõn lộ ra dưới ống quần ngủ, như thể muốn dùng cách này để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nhưng Tùng Mục tinh mắt, liếc thấy động tác của Lâm Lộ Thu, liền nhanh tay nắm lấy cổ chân cậu, anh ta cao, tay cũng to, khớp xương ngón cái vừa vặn ôm trọn cổ chân của Lâm Lộ Thu, đầu ngón tay ấn lên làn da mềm mại, xoa xoa vài cái.
Chưa để Lâm Lộ Thu kịp vùng vẫy, anh ta lại tự buông ra.
"Uống rượu rồi à? Mặt đỏ hết cả lên, lúc đến tôi thấy xe của Cao Tiện, tên này thật là, mỗi lần đến đều chuốc say cậu, lần sau đừng mở cửa cho anh ta nữa."
Tùng Mục chỉnh điều hòa lên cao hơn, anh ta ngồi bên cạnh Lâm Lộ Thu, cởϊ áσ khoác đắp lên người cậu, còn giúp cậu ủ ấm chân, anh ta làm một loạt động tác tự nhiên, không hề lộ ra chút vẻ gượng gạo nào.
Dường như đã làm vô số lần rồi.
Bàn chân của Lâm Lộ Thu cứ thế đặt lên đùi của Tùng Mục, bên dưới là cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ, cách lớp vải mỏng manh, hơi ấm của đối phương thoang thoảng, thân mật và ái muội.
Có lẽ là do men rượu sinh ra ảo giác, Lâm Lộ Thu cứ nhìn mãi, rồi bất ngờ nghiêng người sang.
Cậu như thể buồn ngủ quá độ, đôi mắt vốn dĩ trong veo như nước giờ đây lim dim, khóe môi khẽ nhếch lên, điểm xuyết sắc đỏ ửng do hơi rượu, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta say đắm.
Huống chi ngón chân của cậu còn không lệch không nghiêng, đặt ngay trên bụng của Tùng Mục.
Lâm Lộ Thu dựa vào sofa, mái tóc hơi dài có chút rối, một tay chống đỡ phía sau, một tay vén tay áo khoác lên, vừa mân mê vừa cười hỏi: “Ngày mai không phải còn lịch trình sao, sao lại đến đây?"
Cậu uống khá nhiều, lúc này giọng nói khàn khàn, nghe vào tai, như một tấm gương được nung nóng, mềm mại và nóng bỏng.
Yết hầu Tùng Mục chuyển động, không trả lời ngay.
Bởi vì anh ta cảm nhận được, ngón chân đang áp sát vào bụng mình, đang như có như không mà cọ xát.
Cơ bắp Tùng Mục căng cứng, không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, toàn bộ giác quan dường như đều tập trung vào một chỗ, hơi thở dần nặng nề.
Hành động của Lâm Lộ Thu nằm ngoài dự đoán của anh ta, đầu óc Tùng Mục trong nháy mắt trống rỗng, mất đi khả năng suy nghĩ.
Lý trí mách bảo anh ta nên lập tức ngăn chặn hành động gây rối của Lâm Lộ Thu, nhưng cơ thể lại không hề có ý định phản kháng, ngược lại vô thức siết chặt bàn tay đang giữ lấy cổ chân Lâm Lộ Thu, gân xanh nổi lên, quấn quanh các khớp xương rõ ràng, như thể sợi xích phủ dưới da thịt.