Chuông tan làm vừa reo, một nhóm đồng nghiệp rầm rộ check out, chuẩn bị bắt taxi đi bar, Thẩm Niên thu dọn đồ đạc xong, mở điện thoại nhìn khung chat vẫn im lìm, không khỏi có chút thất vọng.
Giang Sùng dường như càng ngày càng bận.
Từ lần đi công tác về đến nay, họ đã hơn nửa tháng không gặp mặt.
Tuần trước đã nói là sẽ gặp nhau, kết quả cuối cùng Giang Sùng không đến, nói tuần này sẽ đến, nhưng hôm nay lại là thứ Sáu rồi, cậu nhắn tin hỏi mấy giờ, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Trước đây, trừ những lúc Giang Sùng đi công tác hoặc về quê, hai người rất ít khi có khoảng thời gian xa cách lâu như vậy.
Lúc đầu là Thẩm Niên mặt dày mày dạn hẹn hết lần này đến lần khác, lâu dần, Giang Sùng cũng thành thói quen, khi nào rảnh sẽ báo trước cho cậu, thông thường một tuần sẽ đến 2-3 lần, ít nhất mỗi cuối tuần cũng sẽ đến một lần.
Hai người đàn ông trẻ tuổi, huyết khí phương cương, rất khó mà nhịn được lâu như vậy.
Là từ khi nào bắt đầu nhỉ?
Thẩm Niên tính toán một chút, đại khái là hơn nửa tháng trước khi đi công tác lần trước, Giang Sùng dường như đột nhiên bận rộn, giữa chừng đã hủy hẹn vài lần, sau đó đi công tác gần hai tháng, trở về gặp nhau một lần, rồi lại biến mất hơn nửa tháng.
Mỗi lần nhắn tin hỏi, Giang Sùng đều nói đơn giản là bận việc, không có thời gian, nhưng Thẩm Niên nghĩ, dù bận đến mấy cũng phải tan làm ăn cơm ngủ chứ.
Hơn nữa căn nhà cậu đang thuê là do cậu cẩn thận lựa chọn, cố tình tìm chỗ gần công ty Giang Sùng, lái xe chỉ mất hai mươi phút, có thể phiền phức đến mức nào?
Thẩm Niên nghĩ lung tung: Chắc là do công việc quá mệt mỏi, nên không còn hứng thú, không muốn làm chuyện đó nữa, nên dứt khoát không đến tìm cậu, rất hợp lý.
Nếu không thì còn có thể làm gì? Cầm tay nhau đi dạo phố xem phim sao? Cậu nằm mơ cũng không dám làm vậy.
Hai người vốn dĩ là kiểu quan hệ tình nhân kỳ quái như vậy, đây là do ban đầu chính cậu lựa chọn, chính miệng cậu nói tạm thời không có tình cảm cũng không sao.
Câu nói năm xưa mạnh miệng thốt ra, giờ từng chữ từng chữ ghim thẳng vào trán cậu.
Thẩm Niên ủ rũ quay về căn hộ cho thuê yên tĩnh trống trải, đứng ở cửa ngẩn người một lúc, đặt ba lô lên giá, rồi xuống lầu đi siêu thị dạo.
Đi giữa đám đông, nghe tiếng người nói chuyện, nhìn khung cảnh náo nhiệt, có thể giảm bớt chút cô đơn.
Thẩm Niên đi dạo trong siêu thị một lúc lâu, ở khu đồ chơi chọn một chiếc gối ôm mới mềm mại, sờ vào rất thích, lại mua thêm một ít đồ ăn vặt và rau, giơ tay lên xem giờ, rồi thanh toán ra về.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, gần tám giờ rưỡi, Giang Sùng vẫn không hồi âm, gọi điện thoại thì vẫn là không liên lạc được.
Dưới ánh đèn phòng khách, căn phòng trông càng trống trải lạnh lẽo, chỉ có tiếng người dẫn chương trình tin tức vang vọng, Thẩm Niên nằm úp sấp bên bàn, nhìn thức ăn dần nguội lạnh, nghe tiếng nồi niêu xoong chảo nấu nướng và tiếng cười nói của đôi vợ chồng trẻ ở tầng trên, nỗi tủi thân trong lòng đột nhiên dâng lên đến đỉnh điểm.
Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat được ghim đầu danh sách: "Anh rốt cuộc còn đến không? Không thể trả lời tin nhắn được sao? Em đợi anh lâu lắm rồi. Rõ ràng đã nói hôm nay đến, lâu như vậy rồi mà không thèm nhìn điện thoại lấy một cái sao? Cho dù không đến cũng có thể nói với em một tiếng chứ! Lần trước đã cho em leo cây, lần này lại như vậy..."