Lúc đó tôi còn dè dặt hơn, Giang Sùng từ chối tôi cũng không dám nhắc lại, ủ rũ ăn hết hai miếng bánh kem, rồi hôm sau cân xong cân nặng liền đến phòng tập thể dục tập thêm hai tiếng.
Kỷ niệm một năm yêu nhau, tôi không cam lòng lại ước nguyện cũ: "Mong sang năm chúng ta vẫn ở bên nhau, được không lão công?"
Giang Sùng vẫn không quen và muốn từ chối, nhưng dù sao cũng đã ngủ với nhau một năm, Giang Sùng đã bao dung tôi hơn một chút, tôi cũng gan hơn một chút, ngồi lên đùi anh ấy làm nũng mè nheo, đồng thời hứa chỉ cần Giang Sùng đồng ý, tôi sẽ đeo đuôi chó nhỏ mới mua tùy ý anh ấy xử trí.
Đàn ông trong chuyện này có bản năng xấu xa, lúc lêи đỉиɦ điểm thì lý trí hay nguyên tắc gì cũng có thể vứt bỏ hết, cho dù là người đàn ông có vẻ ngoài kiêng khem tự chủ như Giang Sùng.
Anh ấy không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ đặt tay lên xương cụt tôi ấn ấn, tôi ngoan ngoãn ôm chặt anh ấy, nhỏ giọng làm nũng: "Lão công ôm em đi biến thành chó nhỏ."
Giang Sùng không từ chối, cách gọi này cứ thế được mặc định, mặc dù cái giá phải trả là ngày hôm sau đến chân cũng không nhấc nổi, nhưng tôi thấy rất đáng, nằm liệt nửa người dựa vào đầu giường sửa chú thích của người ở đầu danh sách chat thành Lão công.
Tiếc là chiêu này chỉ có tác dụng một lần, sau đó tôi lại giở trò cũ muốn Giang Sùng gọi tôi là bảo bối, nhưng không thành công, chỉ nhận được một ngày cuối tuần nằm liệt giường.
Đồ ăn trên bàn đã nguội, tôi vừa đợi lò vi sóng hâm nóng thức ăn, vừa quậy phá Giang Sùng đang làm việc bên cạnh bàn.
Giang Sùng hơi cận thị, khi làm việc sẽ đeo kính, ăn mặc chỉnh tề ngồi trước mặt, trông khác hẳn với dáng vẻ hung dữ lúc nãy nằm trên người tôi, tôi nhìn mà vừa ngứa mắt vừa ngứa tay.
Giang Sùng nhịn một lúc, cuối cùng giữ tay tôi lại: "Đừng quậy nữa, không muốn ăn cơm sao?"
Tôi cúi người, từ phía sau gác cằm lên vai anh ấy: "Anh không thèm để ý đến em, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Em muốn nghe gì?"
"Gì cũng được, ví dụ như anh có gặp món gì ngon không, sau này có dịp chúng ta cùng đi ăn."
Giang Sùng tiếp tục soạn thảo văn bản, thản nhiên nói: "Đều là hải sản và đồ ngọt, em chắc cũng không quen ăn."
"Ồ, vậy tại sao hôm nay anh đến muộn thế, chẳng phải đã lên máy bay từ sớm rồi sao?"