Con Gái Chủ Thần Cùng Tôi Chạy

Thế giới 1 - Chương 30

Dược Lan chú ý thấy vẻ mặt Quý Nguyễn Khanh cứng đờ một chút: "Cô ấy có lẽ cảm thấy trễ một chút cũng không sao."

"Ai, ai ngờ đi làm vào giờ làm việc đâu?"

"Hai người chẳng phân biệt giờ làm việc với ngày nghỉ." Lý Quỳnh nói.

"Tôi thấy biên kịch có thể phân biệt một chút, Dược Lan thì không tính."

Lý Quỳnh thả Dược Lan và Quý Nguyễn Khanh ở cổng khu dân cư. Hai người chậm rãi đi vào bên trong. Sau khi chuyển đến, hai người cũng không đi dạo tử tế, họ liền thăm dò rõ vị trí trạm chuyển phát nhanh và quầy chuyển phát nhanh của khu, cũng như cách tìm được nơi mình ở sau khi vào từ hai cổng của khu.

Vào đêm, ánh đèn khu dân cư dịu dàng, mỗi ngọn đèn đường chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ phía dưới chúng.

"Cảm giác tâm trạng cậu không tốt." Quý Nguyễn Khanh nghiêng đầu nhìn Dược Lan.

"Khá tốt, cậu cảm giác sai rồi." Dược Lan đổi chủ đề: "Cái show thực tế đó cậu muốn tham gia không?"

"Tớ thấy có thể." Quý Nguyễn Khanh bước chân nhẹ nhàng: "Cái show đó còn rất thú vị."

"Nếu sợ hãi thì không cần cố gắng, mặt mũi loại đồ vật này không đáng giá tiền."

"Tớ không sợ!" Quý Nguyễn Khanh nhấn mạnh: "Tớ sao có thể sợ, tớ là người duy vật, tớ không tin mấy thứ này."

"À." Dược Lan gật đầu.

Quý Nguyễn Khanh: "..."

Vì thế chuyện tham gia show thực tế cứ vậy mà qua loa quyết định. Chủ Nhật cùng nhau đi ký hợp đồng, giá cả trọn gói cho cả hai là mười vạn tệ, mỗi người còn có một phần bảo hiểm. Xem qua các điều khoản trên bảo hiểm, khóe miệng Quý Nguyễn Khanh hơi run rẩy.

"Tớ vốn dĩ không sợ, nhưng mà nhìn thấy cái bảo hiểm đó, tớ bắt đầu sợ."

"Không chết được."

"À, cậu an ủi người độc đáo thật." Quý Nguyễn Khanh giọng điệu kỳ quái.

Dược Lan không để ý cô, thời gian quay phim của họ là vào thứ Bảy Chủ Nhật tuần sau, đương nhiên phát sóng có lẽ còn lâu.

"Tớ quyết định mấy tuần này không ăn khuya nữa." Quý Nguyễn Khanh ký xong hợp đồng, sờ sờ mặt mình, lại nhìn Dược Lan: "Rốt cuộc cậu dưỡng da thế nào vậy, tớ cứ cảm thấy da cậu càng ngày càng đẹp."

"Thật không? Tớ cảm thấy cũng bình thường thôi mà."

"Chậc." Quý Nguyễn Khanh vẻ mặt ghét bỏ.

Thứ Hai, Quý Nguyễn Khanh và Dược Lan đến trường không lâu thì nhận được điện thoại từ bảo vệ cổng, nói là có người gửi hoa cho họ.

"Thời điểm này cũng trùng hợp quá đi, chúng ta vừa đến đã có hoa?" Quý Nguyễn Khanh nhíu mày: "Hơn nữa, ai rảnh rỗi lại gửi hoa cho chúng ta chứ."

Dược Lan cầm điện thoại lên: "Đi xem chẳng phải sẽ biết." Trong lòng cô thật ra đã có một suy đoán đại khái.

Quý Nguyễn Khanh đi theo lên, đến chỗ bảo vệ cổng, liếc mắt một cái liền thấy bó hoa hồng khổng lồ đặt trên bàn, trên đó còn cắm một tấm thiệp.

Dược Lan rút ra xem qua rồi đưa cho Quý Nguyễn Khanh.

[Gửi hai quý cô xinh đẹp Dược Lan và Quý Nguyễn Khanh, tôi là Thiệu Minh Vũ, chủ tịch tập đoàn Bành Vũ, muốn mời hai vị một bữa tối. Đây là số liên lạc của tôi, xin hãy thêm vào, cảm ơn.]

"Chậc, chỉ nhìn cái tờ giấy này thôi đã thấy cái tên này sến súa rồi." Quý Nguyễn Khanh ghét bỏ ném tờ giấy vào thùng rác, lại nhìn bó hoa hồng trên bàn, vừa nhấc lên đã vội đặt xuống: "Nặng thế, cái tên này rốt cuộc là ai vậy?"

Dược Lan cầm bó hoa lên, dứt khoát ném vào thùng rác lớn bên ngoài, cười với bảo vệ: "Chú ơi, làm phiền chú rồi."

"Chắc là người bên Lâm Hệ." Ra khỏi phòng bảo vệ, Dược Lan hạ thấp giọng: "Người này sau này chắc còn đến nữa."

"Cậu sau này là phải làm minh tinh, người này nếu cứ quấn lấy chúng ta..." Quý Nguyễn Khanh nghiến răng, hạ thấp giọng: "Làm sao bây giờ, tớ cũng muốn đánh người."

Hai người liếc nhìn nhau, Dược Lan xoa xoa cổ tay: "Về văn phòng trước đi, bên ngoài nóng quá."

"Ừ."

"Vậy cậu muốn đánh Lâm Hệ hay muốn đánh Thiệu Minh Vũ?" Dược Lan hỏi.

Quý Nguyễn Khanh:!!!

"Đánh thế nào? Trùm bao tải à?" Quý Nguyễn Khanh nhìn xung quanh hạ thấp giọng.

"Tan làm tớ đưa cậu đến một chỗ." Dược Lan khoát tay.

Quý Nguyễn Khanh mở to mắt: "Tớ thấy chúng ta vẫn không nên làm chuyện trái pháp luật thì tốt hơn."

"Yên tâm, tuyệt đối hợp pháp."