Con Gái Chủ Thần Cùng Tôi Chạy

Thế giới 1 - Chương 10

Sau khi được chấp nhận, Dược Lan không nói gì, chờ đối phương lên tiếng trước.[Trợ lý Lâm Hệ: Chào cô, ông chủ tôi có một mối làm ăn muốn hợp tác với cô.]

[Dược Lan: ?]

[Trợ lý Lâm Hệ: 100 vạn tệ, cô đưa cho chúng tôi kịch bản "Cô và Nàng" mà Quý Nguyễn Khanh viết khi tốt nghiệp đại học, sau đó format ổ cứng máy tính của cô ấy.]

[Dược Lan: Phạm pháp, không làm.]

[Trợ lý Lâm Hệ: Hai trăm vạn tệ, với tài năng của cô, cô không nên như bây giờ, không cần phải trói buộc với Quý Nguyễn Khanh. Chỉ cần cô lâý được kịch bản của cô ấy, rồi format ổ cứng máy tính, cô sẽ đạt được rất nhiều thứ, sau này nhà họ Lâm có thể nâng đỡ cô, cô thật sự không muốn trở thành một đạo diễn thực thụ sao?]

[Dược Lan: Không muốn.]

Trợ lý Lâm Hệ đã chuẩn bị sẵn một tràng lời lẽ hoa mỹ, nhưng bị Dược Lan một câu chặn đứng hết. Hắn nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên không biết nói gì nữa.

"Ông chủ, Dược Lan từ chối rồi."

"Chê ít tiền sao?" Lâm Hệ nhíu mày, hôm qua hắn suýt chút nữa lên hot search, cũng may nhà họ Lâm phản ứng nhanh, vừa có manh mối đã lập tức dập tắt tin tức.

Từ khi chạm mặt Quý Nguyễn Khanh, hắn đã nghĩ cách dạy dỗ con nhỏ kiêu ngạo không biết trời cao đất dày này một bài học thích đáng.

Cuối cùng, Lâm Hệ nghĩ đến kịch bản mà Quý Nguyễn Khanh suýt chút nữa đã ký hợp đồng. Hắn quyết định cướp đoạt kịch bản của đối phương, để tên mình đứng đầu kịch bản đó, lại khiến cô bị bạn bè phản bội.

Lâm Hệ cảm thấy điều kiện mình đưa ra vô cùng hậu hĩnh, không lý nào lại có người từ chối.

Trợ lý Lâm Hệ đưa màn hình điện thoại đến trước mặt hắn, Lâm Hệ liếc qua.

"À, cho mặt mà không biết xấu hổ." Lâm Hệ nhẹ nhàng gõ ngón tay lên cửa sổ: "Đã vậy thì sau này cô ta đừng hòng quay được bất cứ thứ gì."

Dược Lan hoàn toàn không để ý đến Lâm Hệ, dù sao Lâm Hệ nhìn cũng không giống người có đầu óc, tướng mạo cũng chỉ là một nhân vật pháo hôi vô dụng.

Nhưng sau khi Quý Nguyễn Khanh thức dậy, cô vẫn đề cập đến chuyện này với đối phương.

"Cậu vậy mà không đồng ý?" Quý Nguyễn Khanh hơi ngạc nhiên nhìn Dược Lan.

Dược Lan liếc nhìn cô ấy: "Vậy giờ tớ đồng ý nhé?"

"Thôi."

"Hồ sơ xin việc cậu gửi đi chưa?" Dược Lan không hiểu Quý Nguyễn Khanh đang nghĩ gì, bọn trẻ bây giờ khó hiểu thật.

"Ừ." Quý Nguyễn Khanh gật đầu, vẻ mặt hơi do dự: "Chúng ta làm giáo viên như vậy cũng phải đến sớm sao?"

"Chắc vậy."

Quý Nguyễn Khanh: "..."

"Vậy nên tớ khuyên cậu bây giờ nên bắt đầu cải thiện giờ giấc sinh hoạt đi."

"Nếu tớ nói tớ không muốn đi thì sao..." Quý Nguyễn Khanh thăm dò hỏi.

"Không, cậu muốn đi." Dược Lan cắt ngang lời Quý Nguyễn Khanh, ánh mắt lạnh băng.

Quý Nguyễn Khanh nuốt những lời muốn nói vào bụng, vẻ mặt Dược Lan trông thật đáng sợ, hơn nữa không biết từ lúc nào người này đã cầm chiếc ô trong tay.

Cô lại nhớ đến cảnh Dược Lan cầm ô đánh người, dù hình ảnh đó đã vô cùng mơ hồ, nhưng bóng dáng Dược Lan cầm ô vẫn khắc sâu trong đầu cô.

"Đúng vậy, tớ muốn đi."

Dược Lan nở một nụ cười hài lòng: "Chuẩn bị phỏng vấn cho tốt nhé."

"Ừm..." Quý Nguyễn Khanh gật đầu, nghĩ dù sao mình cũng chưa chắc đã qua được phỏng vấn.

Hai ngày sau khi Quý Nguyễn Khanh nộp hồ sơ xin việc, cô nhận được thông báo phỏng vấn. Đến nơi phỏng vấn mới phát hiện chỉ có cô và Dược Lan.

Quý Nguyễn Khanh: "..."

Trong đầu cô hiện lên hai chữ "Xong rồi".

Không ngoài dự đoán, họ đã nhận được công việc này. Tuần thứ hai sau đó họ bắt đầu đi làm. Dược Lan nhìn Quý Nguyễn Khanh mặt xám như tro tàn, khóe miệng hơi nhếch lên: "Về nhà nhớ cải thiện giờ giấc sinh hoạt cho tốt nhé, ở đây 7 giờ là phải có mặt rồi."

"Ừ." Quý Nguyễn Khanh khẽ thở dài: "Biết thế tớ đã không đến cùng cậu rồi."