Con Gái Chủ Thần Cùng Tôi Chạy

Thế giới 1 - Chương 8

Dược Lan lạnh lùng nhìn Quý Nguyễn Khanh trực tiếp đi dạo trung tâm thương mại đến khi đóng cửa, sau khi dạo xong, Dược Lan nghĩ có thể về nhà, ai ngờ người này lại còn muốn lôi kéo cô đi chợ đêm tiếp tục dạo, thật quá đáng.Cô không thích những nơi như chợ đêm, Quý Nguyễn Khanh dẫn cô đến chợ đêm trong một con hẻm nhỏ, đúng như cô tưởng tượng, mặt đất rất bẩn, mùi vị hỗn tạp, mùi mồ hôi và mùi đồ ăn hòa lẫn vào nhau, cô còn tận mắt nhìn thấy một người đàn ông dùng tay xoa quần rồi đi bốc mì sợi.

Dược Lan: "..."

Biểu cảm của cô có chút cứng đờ, trừ khi bất đắc dĩ, cô trước nay sẽ không đặt chân đến những nơi này.

Quý Nguyễn Khanh liếc nhìn cô: “Nếu cậu không thích thì chúng ta có thể đi ăn KFC.”

"Tớ không đói, không cần ăn gì cả, nếu cậu muốn ăn đồ ở đây thì cứ ăn đi.” Dược Lan nói, mỉm cười ấm áp: “Không cần bận tâm đến tớ.”

“Được thôi.”

Quý Nguyễn Khanh mua rất nhiều đồ ăn, Dược Lan đi theo một bên, cô trông không hợp với khí chất của chợ đêm bình thường, nhưng đây chính là kết quả cô muốn.

Cô hy vọng Quý Nguyễn Khanh có thể nhận ra rõ ràng, người bên cạnh đã không còn là người trước kia.

Cô nhìn nghiêng mặt Quý Nguyễn Khanh, đối phương ăn rất nhanh, hơn nữa nhìn ra được là thường xuyên đến những nơi như thế này, muốn ăn gì, muốn ăn ở đâu đều có thể nhanh chóng tìm được cửa hàng đó.

"Cậu không ăn thật sự quá đáng tiếc.” Quý Nguyễn Khanh nói.

"Tớ không đói.” Dược Lan nhìn cô một cái: “Hơn nữa ăn khuya như vậy, về nhà ngủ ngay sẽ béo lên đấy.”

Quý Nguyễn Khanh nhìn Dược Lan từ trên xuống dưới: "Cậu mập thêm một chút cũng không sao.”

“Thật sao?” Dược Lan nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, cô thường quen ngủ trước mười hai giờ, ngày đầu tiên đến đây đã bị Quý Nguyễn Khanh phá vỡ thói quen này.

“Đi thôi, tớ ăn xong rồi.” Quý Nguyễn Khanh ợ một tiếng.

Dược Lan nhìn gói gà rán trong tay Quý Nguyễn Khanh, một người thức khuya, phỏng chừng sẽ chơi đến 3, 4 giờ sáng.

Khi hai người đến trạm tàu điện ngầm, chuyến tàu cuối cùng vừa đi, hai người chỉ có thể đi taxi, từ đây về nhà mất ba mươi mấy tệ, lúc Quý Nguyễn Khanh trả tiền, tim đau nhói.

"Cậu vừa mua cái đùi gà mười tệ một cái, cũng không thấy cậu đau lòng như vậy.”

“Cái đó không giống nhau!” Quý Nguyễn Khanh nói: “Nếu có thể sớm hơn một chút.”

Dược Lan chuyển khoản 50 tệ qua Alipay cho Quý Nguyễn Khanh.

“Như vậy thật ngại quá.” Quý Nguyễn Khanh trả lại cô 40 tệ.

Dược Lan không nhận lại, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Xe taxi dừng lại ở cổng khu dân cư, có mấy người đàn ông say khướt từ một chiếc xe khác xuống, cười ha hả ồn ào, trong đêm khuya tĩnh lặng nghe đặc biệt rõ ràng.

“Ôi, cô em, sao giờ này còn ở ngoài đường vậy? Có phải lạc đường không? Các em ở đâu, hức, các anh đưa các em về nhé.”

Dược Lan và Quý Nguyễn Khanh dưới ánh đèn đường trông đặc biệt nổi bật, một trong số những người đàn ông loạng choạng đi về phía họ, trên mặt nở nụ cười dầu mỡ và ghê tởm.

Một người bạn của hắn có vẻ tỉnh táo hơn một chút kéo chặt cánh tay hắn: “Đi thôi, đi thôi, làm gì vậy mày.”

“Mày làm gì? Đừng quấy rầy tao nói chuyện với em gái.” Người nọ sức lực rất lớn, hất người kia ra, lại lần nữa tiến về phía hai người, những người khác đi theo sau hắn.

Quý Nguyễn Khanh trợn mắt: “Xui xẻo.”

Cô kéo Dược Lan bỏ đi, tay đã mở điện thoại, số “110” hiện trên màn hình.

“Đi đâu chứ? Coi thường anh à, có bạn trai chưa?” Người nọ vẫn theo sát hai người.

Dược Lan nắm chặt dù, khi người nọ muốn đến gần, trực tiếp vung tay ra sau, đỉnh dù đập vào ngực đối phương, người nọ đau kêu một tiếng, lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất.

“Mày dám đánh tao!”

Vừa dứt lời, Dược Lan quất dù vào mặt đối phương: “Tôn trọng một chút.”

Chỗ bị dù quất trúng lập tức rách da, chảy máu, nếu mạnh hơn chút nữa, có lẽ sẽ thấy cả xương.

Quý Nguyễn Khanh bên cạnh vốn định gọi 110, nhưng thấy động tác của Dược Lan, cô tắt điện thoại, nếu bị đưa đi, cũng không biết là bắt ai.

Người nọ ngây người ngồi dưới đất, cơn đau trên mặt khiến bộ não tê liệt vì cồn của hắn tỉnh táo hơn vài phần.

“Mày đánh tao?” Người kia lại nhấn mạnh một lần.