Hà Ngọc Mai lập tức hoảng loạn. Một cô gái chưa chồng như cô mà bị mang tiếng xúi giục phụ nữ có chồng ly hôn thì sau này đừng hòng tìm được người tử tế.
"Tĩnh à, em đang nói cái gì vậy? Chị chỉ là thấy em gần đây gầy quá, lúc nào cũng u sầu, nên mới khuyên em một câu thôi. Em hiểu lầm chị rồi."
An Tĩnh cười nhạt, ánh mắt như nhìn xuyên qua lòng người:
"Phụ nữ tái hôn chẳng dễ dàng gì, em không hề muốn ly hôn. Nhưng chị cứ liên tục thúc giục, chẳng lẽ... có điều gì chị không tiện nói ra?"
An Tĩnh ngừng một chút rồi thử buông một câu:
"Ngày hôm đó chị cũng có mặt ở hiện trường, có phải chị thích chồng của em không?"
Hà Ngọc Mai như bị sét đánh, mặt lập tức tái xanh, cả người khựng lại:
"Tĩnh... Em... em đang nói bậy cái gì thế?!"
Cô ta đâu dám để mắt đến chồng của An Tĩnh. Người đàn ông ấy vừa có quyền, vừa có thế.
An Tĩnh còn có người nhà che chở mà còn bị làm khổ thế kia, cô ta mà đυ.ng vào chắc bị bố kế bóp chết!
An Tĩnh nhíu mày, giả vờ đau lòng, giọng nói cũng nghẹn lại:
"Nếu không thích, thì sao chị lại ấp úng, nói lắp như thế?"
Mọi người đứng gần đó nghe vậy thì lập tức gật đầu lia lịa. Đúng rồi, không có gì khuất tất thì cần gì phải lúng túng như vậy?
Ánh mắt cả phòng bắt đầu đổ dồn về phía Hà Ngọc Mai, ánh nhìn rõ ràng đã thay đổi.
Hà Ngọc Mai sắp không chịu nổi, nước mắt cứ chực trào ra.
An Tĩnh tiếp tục “đổ thêm dầu vào lửa”, vừa khóc vừa trách móc:
"Chị à... Em luôn xem chị là người thân, là người em tin tưởng nhất. Quần áo chị đang mặc là em may cho, dây buộc tóc là em mua, kem dưỡng da cũng là em tặng, đôi giày da chị đi là do em xin phiếu đổi cho chị.
Những lúc chị đói, em còn chia cơm của mình cho chị... Vậy mà chị lại nảy lòng tham với chồng em sao?"
Mọi người lại gật đầu, giọng bàn tán xì xào không dứt:
"Đúng đấy, làm sao có thể nhắm vào người đàn ông của chính em gái mình chứ!"
Hà Ngọc Mai cuống đến đỏ bừng mặt, vội vàng phân trần:
"Tĩnh! Em hiểu sai rồi! Chị thật sự không có! Chị chỉ là lo cho em thôi... Nếu chị thích anh ta thì chị..."
Chưa kịp nói hết câu, An Tĩnh đã trợn trắng mắt, rồi lảo đảo ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Cả văn phòng lập tức náo loạn.
"Trời đất ơi! Chị Ngọc Mai thích chồng của An Tĩnh, làm cô ấy tức đến mức ngất xỉu rồi!"
Một tiếng hét lớn vang lên, kéo theo hàng chục cái đầu thò ra từ các góc phòng, rồi người người chen chúc kéo vào xem.
Hà Ngọc Mai nhìn cảnh tượng trước mắt mà thấy choáng váng, mặt mày tối sầm, suýt nữa ngã luôn tại chỗ. Cô còn đang định giả vờ ngất theo để né sóng gió thì An Tĩnh đã được nữ chủ nhiệm cùng vài người khác chen vào dìu đi cấp cứu.
Đám đông lập tức rẽ lối, ùn ùn chạy theo An Tĩnh như đi xem phim truyền hình phát sóng trực tiếp.
Còn cô, lúc này dù có thật sự xỉu cũng chẳng ai buồn ngó tới.
Tại phòng y tế trực ban, bác sĩ đang nhàn nhã uống trà đọc báo. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy từ xa một đám người ùn ùn kéo tới như sóng trào, cả tách trà trên tay ông cũng không còn mùi vị.
Cảnh này chắc chắn là có chuyện lớn, tiếc là ông đang trực ban, không thể rời khỏi chỗ mà đi hóng chuyện được.
Ông còn đang tiếc rẻ lắc đầu, chưa lắc xong đã thấy đoàn người ấy rõ ràng đang đi thẳng về phía mình. Lập tức, bác sĩ đặt vội tách trà và tờ báo xuống, gọi lớn:
“Y tá! Chuẩn bị cấp cứu! Có chuyện rồi!”
Nếu mà không xử lý kịp, náo nhiệt lần này không khéo chính bọn họ lại thành nhân vật chính mất!