An Tĩnh đứng dậy ra mở cửa. Ngay lập tức, một mùi hương nồng nàn, quyến rũ lan tỏa khắp không gian.
Đôi mắt Hà Ngọc Mai lập tức sáng rực, đúng như cô đoán, nhà họ An hôm nay làm thịt!
Mẹ An tươi cười nhìn hai người trong phòng:
“An Tĩnh, ra ăn cơm đi con. Ba con đã nấu cả một bàn toàn món ngon cho con đấy, Ngọc Mai hôm nay cũng ăn ở nhà mình.”
Hà Ngọc Mai vừa định gật đầu hưởng ứng thì An Tĩnh đã lạnh lùng mở miệng:
“Mẹ, chị Ngọc Mai không ăn ở nhà đâu ạ. Chị ấy còn có việc gấp, phải đi ngay.”
Bữa cơm hôm nay, Hà Ngọc Mai đừng mơ mà đυ.ng được một hạt gạo!
Nhưng Hà Ngọc Mai làm sao chịu dễ dàng bỏ cuộc? Cô ta đến đây cũng là nhắm vào bữa cơm nhà họ An này mà!
Cả nhà họ An ai cũng thương An Tĩnh nhất. Gần đây cô gầy rộc đi thấy rõ, họ sao có thể không làm một bàn đầy món ngon để bồi bổ cho cô?
Hà Ngọc Mai liếc nhìn mẹ An, làm bộ rụt rè:
“An Tĩnh… chị… chị không có chuyện gì mà…”
An Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn:
“Sao lại không có chuyện gì? Chị chẳng phải còn đang đợi em nói xem khi nào làm thủ tục ly hôn sao? Chị ở đây sẽ làm em phân tâm, không suy nghĩ được. Chị về trước đi. Mai em sẽ cho chị câu trả lời.”
Mặc dù mục đích đã đạt được, nhưng bị đuổi đi một cách lạnh lùng như vậy khiến Hà Ngọc Mai thấy rất uất ức. Cô ta lập tức đỏ mắt, quay sang nhìn mẹ An với ánh mắt cầu cứu.
Mẹ An lập tức tránh ánh nhìn của cô ta.
Hà Ngọc Mai thầm nghiến răng – cái bà già này ngày thường cứ tỏ ra thương cô ta như con cháu ruột trong nhà, vậy mà giờ phút mấu chốt lại chẳng chịu giúp lấy một lời!
Mẹ An nào có ý giúp Hà Ngọc Mai, trong mắt bà, An Tĩnh lúc nào cũng là đứa con ngoan. Nếu cô đã nói vậy, chắc chắn là Hà Ngọc Mai có lỗi với cô.
Cô ta đã phụ lòng con gái bà, thì bà sao có thể để cô ta ngồi lại ăn cơm được?
Thế là Hà Ngọc Mai đành uất ức rời đi.
Vừa ra khỏi cửa phòng An Tĩnh, ánh mắt cô ta lập tức bị hút chặt vào mâm cơm trên bàn ăn.
Thịt thăn sốt chua ngọt, cá kho ớt, thịt xào, rau xào, canh đậu hũ nấu rau chân vịt…
Toàn là những món ngon nhất!
Ngay lập tức, Hà Ngọc Mai tức đến đỏ cả mắt. Vốn dĩ ban đầu cô ta còn có chút áy náy vì đã giúp người khác thuyết phục An Tĩnh ly hôn, nhưng giờ… cô ta chỉ hận vì mình khuyên chưa đủ mạnh tay!
Hà Ngọc Mai giận đùng đùng bỏ đi.
Chị dâu cả nhà họ An nhíu mày:
“Cái cô Ngọc Mai kia… làm sao vậy?”
An Tĩnh thản nhiên ngồi xuống bàn, gắp một miếng cá bỏ vào bát:
“Kệ chị ta đi, chắc là bị đau mắt đấy.”
Anh cả An gật đầu:
"Đúng là mắt của cô ta đỏ thật.”
An Tĩnh, chị dâu cả và mẹ An liếc mắt nhìn nhau, ba người đồng loạt phá lên cười.
Chỉ còn lại anh cả An và ba An là vẫn chưa hiểu chuyện gì, mặt mày đầy vẻ mơ hồ.
Bữa ăn kéo dài đến khi người cuối cùng đặt đũa xuống. Chị dâu cả lập tức đứng dậy thu dọn, nhưng An Tĩnh ngăn lại. Cô nghiêm túc nhìn mọi người trong nhà, nói với giọng rất đỗi trang trọng:
“Con muốn nói với cả nhà một chuyện.”