Thẩm Ly nghẹn lời, thật ra về chuyện này anh chỉ nhắc qua một câu mà Cảnh Khâu Khâu đã nhớ kỹ như vậy, trong khi điều anh muốn hỏi lại không phải cái này.
“Ừm, còn gì nữa?” Thẩm Ly hỏi tiếp.
“Còn nữa là, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, đến đại học cũng không sợ tốn kém, không có tiền thì nói với chú… chú yên tâm đi chú Thẩm, cháu cũng nhớ ạ.”
“Được, cháu xuất sư rồi đấy, mau lấy hành lý đi.”
Thẩm Ly hài lòng gật đầu, ra hiệu cho cô bé đứng dậy, lấy hành lý trên giá xuống, rồi thực hành thêm chút nữa, học cách dùng app đặt xe công nghệ.
Cảnh Khâu Khâu vui vẻ nhận nhiệm vụ, cắm cúi nghiên cứu.
Bản thân Thẩm Ly thì nhanh chóng trả lời vài tin nhắn, tiện thể nhắn tin báo cho “học trò cũ” Lâm Khiết biết là mình đã đến nơi.
Lâm Khiết trả lời rất nhanh, còn hỏi có cần tiện đường đón họ về khách sạn không, vừa hay cô ấy phải đi làm, có việc ở khu vực gần khách sạn của họ.
Thẩm Ly vội từ chối, bảo cô ấy cứ lo làm việc, mai nghỉ ngơi rồi hãy đến đón Cảnh Khâu Khâu.
Đợi tất cả hành khách khoang phổ thông đi hết, Thẩm Ly mới ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc ghế chật hẹp, hoạt động đôi chân tê mỏi, né người nhường đường cho cô bé ra ngoài, ra hiệu Cảnh Khâu Khâu đi trước.
Còn mình thì anh cúi đầu kiểm tra lại ghế ngồi, xem có để quên thứ gì không.
Thẩm Ly lại đưa tay trái vào túi quần.
Chứng minh thư, vé máy bay, và một chiếc nhẫn trơn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Đúng là tất cả đều ở đây.
Thẩm Ly lúc này mới không nhanh không chậm đi theo Cảnh Khâu Khâu, xuống máy bay.
Khách sạn cách sân bay không xa lắm, nửa tiếng là đến nơi.
Thẩm Ly đã sớm liên hệ ổn thỏa mọi thứ, đến khách sạn xong, nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng lấy thẻ phòng, là có thể đến nhà hàng buffet của khách sạn dùng bữa tối.
Cô bé vừa thi đỗ đại học, đừng nói là chưa từng đến thành phố thủ phủ tỉnh như thành phố S, trước đây ngay cả việc ra khỏi làng miền núi cũng rất ít, bây giờ đúng là lúc nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Thẩm Ly cố ý muốn rèn luyện cho cô bé, cộng thêm chân cẳng mình không tiện, nên việc gì cũng để cô bé làm. Thế là anh nhìn theo Cảnh Khâu Khâu đi tìm khay thức ăn chọn món, còn mình thì tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống. Nhân lúc rảnh rỗi một mình, anh dùng ngón tay cái day huyệt đạo trên chân phải, chưa day được bao lâu thì tiếng tranh cãi của một đôi nam nữ ở bàn cách đó không xa vô tình truyền tới.