Quỷ Đế Thành Hôn, Vạn Quỷ Quỳ Bái

Chương 3.1: Quỷ đến dạm ngõ

"Thất Bà..."

"Con sẽ đi tìm Thất Bà!"

Trần Âm Âm vừa định ra khỏi cửa thì một bà lão tóc bạc phơ chống gậy đi vào.

"Không cần tìm đâu, lão bà tử đã tới rồi."

"Cha mẹ cháu không thể nói rõ, để lão bà tử nói cho cháu biết."

Trần Âm Âm mắt đỏ hoe, hít nhẹ mũi, nhìn về phía Thất Bà.

"Thất Bà, con biết “hắn” đã cứu con và mẹ con, con có thể để con cháu thờ cúng hương khói, nhưng tại sao nhất định phải để con lấy người ta chứ?"

"Có nhiều cách báo ân, tại sao phải lấy thân báo đáp?"

Thất Bà chống gậy, hừ lạnh một tiếng.

"Con tưởng anh ta rảnh lắm à, cứu ai cũng được sao?"

"Con vốn sinh ra với thân và mệnh âm, là món đại bổ của âm hồn, ngay từ ngày sinh ra, đã có vạn quỷ vây quanh. Nếu không có sự che chở của hắn ta, cho dù con may mắn sinh ra, cũng không sống qua khỏi ngày đó, người thân cũng sẽ gặp họa lây, nhà họ Trần của con từ đó sẽ tuyệt diệt."

Nghe những lời này, Trần Âm Âm không thể hoàn hồn, cô vẫn tưởng hắn ta là kiểu kẻ cưỡng đoạt thiếu nữ, không ngờ, đây thực sự là số mệnh của cô.

Nhìn ánh mắt bất lực của người thân, cô cúi đầu.

Khẽ nói: "Con hiểu rồi, Thất Bà."

"Ngày dạm ngõ, bà cũng sẽ đến chứ?"

Thất Bà gật đầu, dịu giọng nói: "Ừm, lão thân sẽ cùng các cháu tiếp đón khách quý."

Nghe Thất Bà nói vậy, Trần Âm Âm thở phào nhẹ nhõm, vì cô đã đoán được, "hắn" chính là quỷ, có thể trấn áp âm hồn, chắc chắn là nhân vật cấp quỷ vương trở lên.

Người đến dạm ngõ, chắc chắn giống như trong phim truyền hình, không phải là người giấy, thì cũng là quỷ, còn phải may đo áo cưới riêng cho cô, cô sợ lắm, có Thất Bà ở đây, ít nhất cũng an tâm một chút, không sợ đến thế.

Lưu Vân thấy con gái mình đã ổn định tâm trạng, liền kéo con gái về phòng, hai mẹ con thức trắng đêm trò chuyện, thỉnh thoảng vọng ra tiếng khóc.

Ngày hôm sau, Trần Âm Âm thức dậy, như không có chuyện gì xảy ra.

Cô vẫn cung kính thắp hương như thường lệ, ngày qua ngày, cũng không ra khỏi làng, chỉ đi dạo quanh làng, ánh mắt người trong làng nhìn cô đều mang vẻ e sợ và hoảng hốt, thấy cô là bỏ đi.

Cô chẳng cần chào hỏi ai nữa.

Cô đành không ra khỏi phòng, suốt ngày ở trong phòng vẽ tranh.

Cô theo trí nhớ vẽ chàng nam tử áo trắng đã cứu cô đêm đó.

Tiếc là, không thấy mặt người đó.

Cô lẩm bẩm "không biết là đẹp trai, hay là ông già, nghe giọng nói thì chắc cũng không tệ."

Thời gian qua cô đã nghĩ thông, miễn là đẹp trai, là quỷ cũng được.

Dù sao, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Cô cũng không uổng sống mười tám năm này.

Cô tựa vào bàn học, mơ màng ngủ thϊếp đi, cô thậm chí còn thấy chàng nam tử áo trắng cô vẽ bước ra khỏi bức tranh, còn mang theo một đám nữ tỳ.

Tuy nhiên, anh ta trông rất bình thường, không như tưởng tượng là mặt trắng bệch như người giấy.

Chỉ là, cô không thể mở miệng nói.

Chỉ có thể để mặc mấy nữ tỳ nghịch ngợm với cơ thể cô.

"Thả lỏng, đừng sợ."

"Họ đang đo kích thước của cô, để may áo cưới."

Cô vẫn không thể nhìn thấy gương mặt chàng trai, trước mắt chỉ là một mảng mờ ảo, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng, mang tính thôi miên, khiến cô chìm vào giấc ngủ.

Thoáng chốc, đã đến ngày mười lăm tháng sáu.