Vạn Nhân Mê Xuyên Nhanh Pháo Hôi Nữ Xứng 2

Chương 23: Chị gái pháo hôi của bạch nguyệt quang (23)

Ánh mắt cô hơi mơ màng, hàng mi dài cong vυ't, như một con vật nhỏ ngây thơ.

Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô, giấu đi sự dao động trong mắt.

Bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn khẽ động, nhưng bị hắn đè xuống, cuối cùng chỉ khẽ lên tiếng.

"Đều là người cùng lớp." Hạ Xuyên bình thản nói: "Không cần khách sáo."

Hắn cao lớn, Nhan Hạ chỉ đứng đến vai hắn.

Vì vậy, từ góc độ của Hạ Xuyên, hắn có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, và xoáy tóc đen mềm mại trên đỉnh đầu.

Còn Nhan Hạ ngước đầu lên, chỉ thấy được đường quai hàm sắc bén của Hạ Xuyên, sắc nhọn như lưỡi dao.

Vì vừa vận động xong, người Hạ Xuyên đổ chút mồ hôi, cổ áo và lưng áo đều ướt đẫm.

Chiếc áo phông mỏng manh mùa hè dính vào người, lộ ra cơ bắp rắn chắc của thiếu niên, phác họa rõ ràng hình dáng tám múi bụng.

Một giọt mồ hôi trượt dài trên làn da rám nắng của hắn, chạm vào yết hầu nhô cao, rồi biến mất sâu trong cổ áo, không để lại dấu vết.

Nhan Hạ chợt cảm thấy hơi khó chịu, cô theo bản năng lùi lại vài bước, tránh ánh mắt Hạ Xuyên.

"Tiết sau là giờ thể dục, vậy tôi đi trước nhé?" Nhan Hạ nhỏ giọng hỏi dò.

"Ừ." Yết hầu Hạ Xuyên khẽ động: "Nếu bọn họ còn đến tìm cậu gây phiền phức, có thể đến nói với tôi."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Dù sao cũng là người cùng lớp. Hơn nữa, tìm thầy cô có lẽ không có tác dụng với bọn họ."

Nghĩ cũng biết, với tính cách của Lương Thành, thầy cô không quản được.

Chỉ có lấy bạo lực chế bạo lực, trực tiếp dập tắt mọi ý đồ của bọn họ, mới là cách nhanh nhất.

"Cảm ơn." Nhan Hạ lại nói lời cảm ơn, rồi chạy chậm về phía sân thể dục.

Nhìn bóng lưng cô dần khuất khỏi tầm mắt, Trịnh Sâm mới trêu chọc, bắt chước giọng điệu Hạ Xuyên.

"Dù sao cũng là người cùng lớp..." Trịnh Sâm tặc lưỡi: "Xuyên ca, nghe hay thật, em hỏi anh nhé, anh biết lớp mình có bao nhiêu người không?"

Đừng nói đến tên và mặt bạn học, số người mà Xuyên ca nhận ra chắc chắn không quá hai bàn tay.

Kết quả, bây giờ lại nói chuyện có trách nhiệm như vậy.

Hạ Xuyên không trả lời, chỉ lườm Trịnh Sâm một cái.

"Em sai rồi!" Trịnh Sâm lập tức thành thật, làm động tác kéo khóa miệng.

Nhưng khi Hạ Xuyên quay người, hắn ta lại bắt đầu mò mẫm bên bờ vực của cái chết: "Xuyên ca, em thấy anh đối với Nhan Hạ không giống người thường, nhưng sao thái độ lại lạnh nhạt thế?"

Con trai theo đuổi con gái không phải kiểu này.

"Không sai, thằng bên cạnh cậu nói đúng, hai ta tám lạng nửa cân, đều không phải thứ tốt đẹp gì!"

Lương Thành khó khăn bò dậy, châm chọc cười khẩy.

Ai mà không biết ai chứ?

Đàn ông trong chuyện này, luôn có trực giác nhạy bén đến khó tin.

Ánh mắt Hạ Xuyên nhìn Nhan Hạ, giống hệt hắn ta, thậm chí còn có phần hơn, cần gì phải giả vờ giả vịt?

Hạ Xuyên không phủ nhận.

Hắn đứng ở ranh giới sáng tối, hàng mi dài che khuất mọi gợn sóng trong mắt phượng.

"Chúng ta và cô ấy không cùng đường." Hạ Xuyên nói rất bình thản.

"Vậy thì biến thành người cùng đường!" Lương Thành quả quyết nói, mặt hắn ta đầy vết bầm tím, nhưng trong mắt lại kiên định.

Hạ Xuyên ngước mắt nhìn hắn ta: "Cô ấy năm nay lớp 12, không nên và không thể bị những thứ không liên quan ảnh hưởng."

Những thứ không liên quan, Lương Thành: "..."

Lương Thành nghe ra, từng câu từng chữ của Hạ Xuyên đều nghiêm túc.

Những thứ không liên quan này, không chỉ bao gồm hắn ta, mà còn có cả Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên nói đúng.

Hơn nữa, Hạ Xuyên làm được, hắn Lương Thành cũng làm được.

"Được, chẳng phải chỉ một năm sao? Tôi đợi được! Nhưng cậu tốt nhất cũng nhớ kỹ những lời mình nói!"

Lương Thành đứng thẳng người, ánh mắt kiên quyết.

Hắn nhìn Hạ Xuyên sâu sắc, rồi vẫy tay dẫn đám đàn em rời đi, bước chân hùng hổ.