"Đường Quả lớp 1 thí nghiệm, là bạn cùng bàn của Nhan Thu." Nhan Hạ dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Nhan Thu là em gái tôi."
"Đúng đúng, tớ biết, Thu Thu từng nhắc đến cậu, hai cậu là chị em sinh đôi." Đường Quả cười tít mắt, như thể muốn nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.
Triệu Lan Chi bên cạnh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cười hiền từ: "Thì ra là bạn cùng bàn của Thu Thu?"
"Con uống sữa đậu nành nữa không? Lại đây, dì cho thêm một túi, coi như dì mời con uống, phiền con ở trường chăm sóc Thu Thu nhiều hơn một chút."
"Dì khách sáo quá, tụi con đều là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà."
Đường Quả phồng má giơ giơ túi sữa đậu nành trên tay: "Với lại con còn túi này, uống nhiêu đây là no rồi, thật sự không cần đâu ạ."
Cô bé đến đây bắt chuyện, là muốn làm thân với Hạ Hạ, chứ không phải vì một túi sữa đậu nành.
Triệu Lan Chi thấy cũng đúng, liền không ép nữa, lại bắt đầu tiếp đón những vị khách trước sạp hàng.
Không biết vì lý do gì, sáng nay người mua trứng và sữa đậu nành đặc biệt đông, chẳng mấy chốc đã bán được hơn nửa.
Thấy Đường Quả vẫn đang vắt óc tìm đề tài trò chuyện, Nhan Hạ nhắc nhở: "Bây giờ đã 6 giờ 48 phút rồi, lớp thí nghiệm hình như 6 giờ 50 phút bắt đầu giờ tự học buổi sáng."
Trường cấp 3 huyện có hai lớp thí nghiệm, lớp 1 thí nghiệm và lớp 2 thí nghiệm, đều là những học sinh giỏi có thành tích tốt, yêu cầu cũng cao hơn.
Không chỉ giờ tự học buổi sáng mỗi ngày sớm hơn mười phút, giờ tự học buổi tối cũng kéo dài hơn mười phút, cuối tuần còn có thêm những bài kiểm tra đặc biệt.
"Á, đã 48 phút rồi!" Đường Quả kinh hô một tiếng.
Cô bé nhớ rõ sáng nay mình ra khỏi nhà khá sớm, sao thời gian vẫn trôi nhanh như vậy!
Khu dạy học cách cổng trường hơn một phút đi bộ, Đường Quả biết mình không thể chậm trễ thêm được nữa.
Vội vàng nói với Nhan Hạ một câu: "Hạ Hạ, sau này tớ sẽ đến lớp 6 tìm cậu chơi." Đường Quả mới quyến luyến quay người, xách hai quả trứng gà chạy nhanh về phía cổng trường.
Vẻ mặt vội vã của Đường Quả cũng ảnh hưởng đến mấy học sinh khác.
Có mấy học sinh rõ ràng cũng học lớp thí nghiệm, không xếp hàng, cũng không mua đồ ăn sáng, lập tức chạy về phía khu dạy học.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 và lớp 2 thí nghiệm đều rất nghiêm khắc, đi muộn sẽ bị phạt đứng, phải đứng đọc sách trước bục giảng suốt buổi tự học buổi sáng, có thể nói là bị bêu riếu công khai.
Phần lớn học sinh cấp ba da mặt còn mỏng, không muốn trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp theo cách này, quá mất mặt!
Nhưng những người này rời đi cũng không ảnh hưởng đến việc buôn bán của sạp hàng.
Từ 6 giờ 50 phút đến 7 giờ là giờ cao điểm thực sự của các sạp hàng bán đồ ăn sáng ở cổng trường.
Nhan Hạ bận đến mức không ngẩng đầu lên được, Triệu Lan Chi và các chủ sạp khác cũng vậy.
Tất nhiên, chiếc rổ đựng tiền nhanh chóng đầy ắp.
Phần lớn là tiền xu một tệ, cũng có không ít tiền giấy năm tệ, và lẫn trong đó là mấy tờ mười tệ.