Người Bạn Thuở Nhỏ Nay Đã Trở Thành Phản Diện Diệt Thế

Chương 3: Cái đứa ngốc này

Không ngờ hiệu quả lại kinh người như vậy.

Ầm ầm! Mảnh gỗ vụn cùng đá tảng tung bay, đè ép đến mức khiến lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng của phản diện đã bị nuốt ngược trở lại vào bụng, cuối cùng bị chính tình yêu của đôi nam nữ kia chôn vùi trong đống xác cây bạch dương cùng vân sam.

Nam nữ chính tuy bị gỗ bạch dương đập cho mặt mày sưng vù, nhưng lúc bay ra ngoài vẫn còn nắm chặt tay nhau, bởi bọn họ đã thề rằng kiếp này dù chết cũng không buông tay. Thế nên khi rơi trúng đầu Trần Tẫn Thập, vẫn tay trong tay mà tặng hắn một chiêu khóa vòng đầu.

Hiện trường lặng ngắt như tờ một thoáng, rồi mới có người kịp phản ứng.

“Vương gia! Mau cứu vương gia!”

“Cái đài này chẳng phải do vương gia tự mình dựng sao? Sao lại sập rồi?” “Đạo quân, ngài vẫn ổn chứ?”

Trần Tẫn Thập rất nhanh đã khôi phục sắc mặt như thường, hắn từ đống gỗ vụn bò dậy, vết máu chảy ra nơi thái dương, hắn chỉ lạnh nhạt đưa đầu ngón tay băng trắng lau đi, dáng vẻ ung dung cúi đầu nhìn xuống.

Gỗ vừa rồi là sống lại sao?

Dùng chữ “sống” để hình dung quả thực có phần ly kỳ.

Nhưng khoảnh khắc ấy đúng là như thế, khúc gỗ vốn đã bị chặt đứt bất ngờ sống lại… cây khô gặp sự sống. Đôi mắt dài hẹp lạnh nhạt của hắn lướt qua tầng không khí lưu động quanh mình.

Diệu Quyết tránh khỏi tầm mắt hắn. Nếu không nhờ vết thai ấn quá đặc biệt kia, nàng quả thực đã không nhận ra.

Khi còn nhỏ, Tang Bưu đâu có như vậy, à mà tên hắn thuở ấy cũng chẳng gọi là Tang Bưu. Thuở mới xuyên tới sơn thôn nơi đại lục này, quan hệ giữa Diệu Quyết và hắn cực kỳ kém. Thiếu niên nhỏ tuổi tính tình nóng nảy, ăn nói lại thô lỗ khó nghe, nhưng rất thích dẫn đám tiểu đệ, còn biết đi săn mang đồ ăn về cho nàng, bởi thế Diệu Quyết đặt cho hắn cái tên là Tang Bưu.

Thì ra cái gọi là “định hướng nghề nghiệp” của Tang Bưu thật sự chính là lớn lên để phản xã hội, phản nhân loại mà.

Nếu năm xưa đã biết mấy năm sau hắn sẽ hại nàng bị chém mấy trăm đao, lúc đầu nên để đói chết mục xương trong đất mới phải.

Lẽ nào đây chính là cái giá số mệnh đã sớm ngầm gán lên cái gọi là “quà tặng” ban cho nàng? Đáng chết thật, cái số mệnh khốn kiếp này.

Người nọ dù vừa mới chui ra từ trong đống gỗ mục, nhưng vạt áo trắng như tuyết vẫn sạch sẽ tinh tươm. Dung mạo vốn đã nở rộ hoàn toàn, nhìn kỹ thật sự diễm lệ đến yêu dị, nơi đuôi mắt dưới hàng mi đen dài như lông quạ kéo dài tầng tầng u ám mông lung, sống mũi cho đến đôi môi mỏng đều như vẽ, phải dùng vải thô mộc màu nhạt mới miễn cưỡng đè ép được vài phần khí sắc.

Thân hình thon dài cao ráo, khí chất đỉnh cao, trên người không mang bất kỳ vật trang trí nào, chỉ có một khối ngọc bàn nhỏ như la bàn treo bên hông, ánh ngọc trong mát, dịu lành.

Trần Tẫn Thập đưa tay đỡ Đông Phương Diệu Thiên còn đang ngơ ngác, khóe môi dịu dàng: “Dậy đi, đứa nhỏ ngốc này.”

Diệu Quyết giật giật khóe miệng, hỏi hệ thống: “Ta có thể trực tiếp giảng hòa với hắn không? Đồng hương gặp đồng hương, sau này hắn đừng ngược nữa.”

Hệ thống lập tức báo động: [Ngươi là dị hồn dị quay về, một khi lộ ra sẽ bị thiên đạo xóa bỏ. Tình kiếp của nam nữ chính là thiên mệnh huyền cơ, mà nhiệm vụ của ngươi chính là tránh khỏi những điểm ngược này…”

“Trần… Trần đạo quân, vừa rồi ngài định nói cái gì?” Công Ngọc Thu hỏi.

Nữ chính cũng được nam chính đỡ dậy, vượt qua vai y mà đối diện với dung nhan không tì vết ấy, tựa như trích tiên giáng trần của phản diện. Dung mạo ấy khác hẳn vẻ anh tuấn góc cạnh đầy ngông cuồng của Diệu Thiên, mà là kiểu tuấn mỹ thanh nhã, khiến Công Ngọc Thu không khỏi thoáng đỏ mặt.

Nàng ta lờ mờ có linh cảm của nữ nhân, lời đạo quân vừa nãy chưa nói ra, có liên quan đến Diệu Thiên cùng quận chúa. Bọn họ… đã từng xảy ra chuyện gì?

Trần Tẫn Thập liếc nhìn Diệu Quyết, không hề chê phiền phức, lại mỉm cười mở miệng.

Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh mai như mũi tên vọt tới.

Chân cẳng đã mười năm chưa vận động của Diệu Quyết từng bước đi đều chực ngã, nặng nề giẫm lên mũi giày của Đông Phương Diệu Thiên.

Thế nhưng lời nàng nói ra lại như nước chảy mây trôi: “Công Ngọc Thu, thật ra ta không phải muội muội ruột của Đông Phương Diệu Thiên, cũng không có quan hệ máu mủ gì với y, nhưng ta vô cùng muốn chúc phúc cho hai người, trời sinh một đôi, trời đất tạo thành, cẩu nam nữ bên nhau đời đời kiếp kiếp.”

Nói xong, nàng nghe thấy hệ thống “cạch” một tiếng ghi điểm.

Tuy nó như thể đang chìm trong một loại trầm tư nào đó, nhưng hiển nhiên, lần ngược này đã được coi như vượt qua.

Bởi vì sau khi nghe xong, nét mặt nữ chính tuy có phần kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ tự hỏi: Nếu chuyện này do người khác nói, Công Ngọc Thu tất nhiên sẽ cảm thấy bị lừa dối, đau khổ đến độ không muốn sống nữa. Nhưng nay là do chính quận chúa chủ động nói ra, tự mình nói với nàng ta.

Lẽ nào những tổn thương ngày thường mà Đông Phương Diệu Quyết gây ra cho nàng ta kỳ thực không phải cố ý? Sự ngang ngược và kiêu ngạo của nàng chẳng qua chỉ là bản tính trẻ con? Có lẽ ta vốn không nên nghĩ xấu cho nàng…

Diệu Quyết liếc mắt liền biết thánh mẫu này đang nghĩ cái gì, mà nam chính bên cạnh sau một thoáng kinh ngạc thì lại lộ ra ánh mắt thâm tình đầy cảm động.

“…” Hiểu quá rồi, nàng thật sự quá hiểu hai cái tên này.

Nam chính đa tình không có khái niệm ranh giới, nữ chính thánh mẫu không có giới hạn đạo đức, còn một kẻ khác, lớn lên lòng dạ đen đối…

Phản diện vỗ tay, ánh mắt đen láy nhìn về phía Diệu Quyết, thậm chí còn mang theo chút mới lạ: “Thật sự là quá tốt.”

Diệu Quyết dời mắt đi, hừ, tốt cái ông nội nhà ngươi.

Nàng chầm rãi hoạt động tay chân, thân hình tiến đến trong biển tro bụi mười năm trước lướt qua trước mắt, đến giờ khắc này Diệu Quyết mới triệt để thích nghi với cảm giác làm lại một lần nữa, trái tim đã từng bị chém đến lạnh như đá bắt đầu le lói thứ xúc cảm như mầm non đang hé nở.

Việc cấp bách là nàng phải mau chóng kiểm tra xem cái gọi là “linh cốt” hệ thống từng nói rốt cuộc có tiến hóa hay không.

Bởi lẽ nguyên chủ… chính là đã chết vào đêm nay.



May mà hệ thống không lừa nàng.

Thân thể này vốn là một phế vật chân chính, tại đại lục huyền huyễn này, cho dù là nước nhỏ ở phương nam như Thiên Diễn quốc cũng là người người tu tiên, “thiên tư” còn trọng yếu hơn cả tước vị hay quan chức.

Như nam chính, người sinh ra đã mang thiên cực linh cốt sẽ được thiên hạ đối đãi như trân bảo. Còn phản diện, nhờ pháp thuật siêu phàm giữ cho Thiên Diễn quốc mưa thuận gió hoà, linh khí dồi dào, dân gian thậm chí còn truyền tụng hắn là tiên cốt giáng thế từ Lang Hoàn, địa vị trong Thiên Diễn quốc còn vượt cả hoàng đế.

Lang Hoàn cái khỉ mốc gì, tiên cốt cái nỗi gì? Rõ ràng cả hai người đều là người cùng thôn, tại sao Tang Bưu lại bỗng cao cấp thế này?

Diệu Quyết bóp bóp cổ tay mình, những người như Đông Phương Thiên xuất thân cao quý nhưng không có nửa phần linh cốt, chỉ có thể nhận được vài phần kính trọng ngoài mặt từ người khác, còn nếu chết đi thì cũng chẳng có gì lạ.

Thế nhưng ngay vừa rồi, khi Diệu Quyết ngồi xếp bằng nhập định trên giường quận chúa, nàng đã trông thấy từng chồi nụ nhỏ nhoi.

Bên trong vốn mờ tối ảm đạm, giống như một gốc cây cắm rễ từ đan điền vươn lên trụi lủi, nhưng sau khi thành công hóa giải một lần ngược, nơi đan điền tối đen như mực liền mọc ra một sợi chỉ xanh mỏng như tơ, tựa như mầm cây phá đất mà lên.

Mà sau khi linh cốt sinh trưởng, dù chỉ là bước đầu từ không đến có, cũng khiến “đồng hồ” trong thức hải của nàng mở rộng thêm, thời gian có thể nghịch chuyển kéo dài từ hai ba giây lên đến bốn năm giây.

Khi diệu quyết mở mắt, ánh nắng ngoài song cửa đã lặng lẽ nhường chỗ cho màn đêm tịch mịch.