Tại sao cách để vả mặt một kẻ nam nhân không thèm ngó ngàng đến mình lại là gả cho một người còn giỏi hơn hắn chứ?
Nguyên chủ à, ngươi có thể có chút tiền đồ không?
Gả cho Thẩm Dạ Uyên thì chẳng thà trực tiếp bị nhốt vào U Lao còn hơn.
Lâm Uyển Ca lập tức mất cả khẩu vị, chẳng còn muốn ăn cơm nữa. Thế nhưng khi liếc nhìn hộp cơm bên cạnh, nào là cá xào bốn vị, gà cung bảo, cá hấp và rau xuân đầu mùa là nàng lại cảm thấy có lẽ mình vẫn còn miễn cưỡng ăn được một chút.
Nàng vừa ăn vừa dò hỏi thị vệ: "Ngươi có biết U Lao ở đâu không?"
Thị vệ giật mình kinh hãi: "U Lao? U Lao là nơi tông môn giam giữ những kẻ tội ác tày trời! Tiểu thư hỏi nơi đó làm gì?"
Lâm Uyển Ca chỉ vào chính mình hỏi: "Sao? Chẳng lẽ trông ta không giống người tội ác tày trời à?"
Thị vệ nịnh nọt: "Dĩ nhiên là không giống! Tiểu thư làm sao có thể là kẻ đại ác? Người lương thiện thuần khiết như vậy, tất cả đều là do tên bạch nhãn lang Ân Vô Vọng kia hạ mê dược khiến cho người lỡ phạm sai lầm lớn như vậy thôi!"
Lâm Uyển Ca mỉm cười: "Không tệ, ta rất thưởng thức cái tài nói dối không chớp mắt của ngươi."
Lâm Uyển Ca quyết định đêm nay sẽ rời đi, nàng chẳng có hứng thú chen chân vào mớ tình cảm rối rắm của nam chính làm gì. Nhưng rồi trong đầu chợt lóe lên một chuyện, nàng lập tức buông đũa, đậy nắp hộp cơm lại rồi nói với thị vệ: "Đi, dẫn ta đến gặp Ân Vô Vọng."
Thị vệ bị hành động đột ngột ấy làm cho hoảng hốt: "Tiểu thư đến tìm Ân Vô Vọng làm gì vậy?"
Lâm Uyển Ca: "Đòi nợ."
Thị vệ như thấy quỷ, mặt tái mét, gào khóc van xin, liều mạng cản trở: "Không được đâu tiểu thư! Người đã trộm La Lâm Hoa rồi, nếu giờ lại ép buộc Ân Vô Vọng nữa thì là tội chồng tội, chắc chắn sẽ bị tống vào U Lao mất!"
Lâm Uyển Ca: "?" Ta nói đòi nợ là ý này hả?
Lâm Uyển Ca mỉm cười nhạt: "Ngươi thật thông minh, chỉ nghe liền đoán được ta định làm gì." Nàng kéo tay thị vệ: "Đi, chúng ta đến ép buộc Ân Vô Vọng thôi."
Thị vệ bật khóc như bị chọc tiết: "Tiểu thư!"
Lâm Uyển Ca rời khỏi từ đường, thẳng hướng đến nơi Ân Vô Vọng đang ở hiện tại.
Bên ngoài mưa vừa ngớt, mặt đất còn đọng lại vài vũng nước. Khi bước qua ngưỡng cửa, nàng cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trong mặt nước.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, soi rọi dung nhan của thiếu nữ. Lâm Uyển Ca và Lâm Yến Ca tuy khác một chữ nhưng lại giống nhau đến bảy phần. Mái tóc dài đen nhánh được vấn lên bằng một cây trâm gỗ, trên người mặc một bộ y phục màu lam quý phái.
Trong ánh trăng mờ ảo, nàng còn chưa mở miệng đã thấp thoáng ý cười trên môi, ánh mắt đa tình, làn da trắng mịn như ánh ban mai mùa xuân, nhìn qua là biết được nuôi nấng trong nhung lụa mà lớn lên.