Cái gọi là khoe khoang, chính là ngoài miệng nói những lời có vẻ than vãn, thực tế lại không ngừng thể hiện sự ưu việt của mình. Diệp Phục Linh trong lòng thầm gọi bà ta là chị Phàm.
"Sinh nhật cô giáo, chúng ta cùng góp tiền mua cho cô giáo một cái máy tính đi. Chồng tôi có chiết khấu nội bộ của Vạn Đô, hai chiếc nhẫn của tôi cũng tiết kiệm được cả vạn tệ."
"Trường bảo môn âm nhạc các con học sáo bầu tập thể tôi không có ý kiến gì, nhưng tôi muốn hỏi một chút, có ảnh hưởng đến việc con tôi tự học piano không? Con nhà tôi sắp thi cấp chứng chỉ rồi, luyện tập đến bây giờ tốn không ít tiền đấy."
Chị Phàm thậm chí còn thành lập hội phụ huynh, ngày nào cũng nghĩ cách lôi kéo các phụ huynh khác góp tiền, hôm nay mua cái này cho lớp ngày mai mua cái kia cho cô giáo, được rất nhiều phụ huynh ủng hộ.
Xảy ra xung đột với chị Phàm và những người ủng hộ bà ta, cũng khó trách có lý mà không được nhà trường bênh vực.
Diệp Phục Linh đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, nếu là cô khi phát hiện ra chuyện này, phản ứng đầu tiên chắc chắn không phải là lên mặt giảng đạo lý. Xã hội đâu có nhiều đạo lý để nói như vậy?
Nhưng Kỷ Tư Nam đâu hiểu điều này, anh ta có khi nào nhường nhịn người khác chứ. Xã hội kẻ mạnh hϊếp đáp kẻ yếu vốn là chuyện thường tình, anh ta chưa từng là kẻ yếu đương nhiên không thể đồng cảm. Bây giờ thành kẻ yếu, cũng không thể nhanh chóng hiểu được vấn đề.
"Hôm nay, nhất định phải cho tôi một lời giải thích." Kỷ Tư Nam nhìn chằm chằm chị Phàm không động đậy: "Nếu không..."
"Nếu không thì sao? Cái con bé này, trẻ con đánh nhau chuyện nhỏ nhặt mà cô cứ phải làm ầm ĩ đòi lên phòng hiệu trưởng. Chúng tôi vì chuyện này mà lỡ dở bao việc, không đáng được bồi thường hay sao?" Chị Phàm bước lên một bước không hề sợ hãi: "Hay là cô bảo tôi phải xin lỗi cô là vì con nhà tôi nói cô vài câu? Nói cô có vài câu thôi mà cô liền động tay động chân với nó. Công việc của cô chẳng phải là lên mạng cười cười nói nói, xin người ta cho tiền hay sao?"
“Tôi đang nói lý với chị, là chị xông lên đẩy tôi trước, tôi chỉ đang phòng vệ thôi.” Kỷ Tư Nam cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.
Người phụ nữ trung niên hung hăng nói: "Hoặc là cô tìm một công việc đàng hoàng, hoặc là đừng trách người khác xỉa xói sau lưng cô."
Diệp Phục Linh cũng không phải là không bực, nghe người khác nói mình như vậy, cô nghẹn một hơi muốn mỉa mai đáp trả, cô còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt liếc thấy Kỷ Tư Nam nhảy lên một cái thật cao, xông thẳng về phía trước.
"Anh đừng!" Diệp Phục Linh đâu còn hơi sức để ý đến chút tức giận của mình, trực tiếp dùng hai tay giữ chặt Kỷ Tư Nam lại, ngăn anh ta xông lên: "Anh làm cái gì vậy!"
Diệp Phục Linh lúc này chỉ muốn vác Kỷ Tư Nam lên vai. Cô nghĩ đám người giàu có bây giờ làm sao vậy, người ta trêu chọc mắng nhiếc là mắng nhiếc tôi, chỉ vào mũi anh một chút, anh đã không chịu nổi rồi?