Vị tổng giám đốc đã mệt mỏi cả ngày này nằm trên giường, nhìn trần nhà suy nghĩ một hồi, cảm thấy đây chắc chắn là một đêm mất ngủ.
"Chị ơi, em không ngủ được." Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Diệp Thương Lục đáng thương ôm gối trèo lên giường.
Cả người Kỷ Tư Nam cứng đờ. Anh hoàn toàn không thể chấp nhận việc có người ngủ bên cạnh mình! Tuyệt đối không được!
"Chị ơi, chị đừng bỏ rơi Lục Lục." Diệp Thương Lục tách lòng bàn tay anh ra, đặt bàn tay mình lên. Bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ ấm áp, cứ như quả trứng vừa luộc xong còn nóng hổi vừa lấy ra từ nồi.
"Xin chị đấy chị." Tiếng thì thầm của đứa trẻ khiến Kỷ Tư Nam từ từ hạ điện thoại xuống, ấn nút tắt màn hình. Anh nghe thấy tiếng hít thở của mình dần dần bình ổn lại.
Đêm đó, anh không mất ngủ cũng không gặp ác mộng.
…
Diệp Phục Linh không ngờ, ngày hôm sau Kỷ Tư Nam lại đến sớm như vậy.
Cửa lớn của biệt thự có thể mở bằng vân tay, cô vừa bò ra khỏi giường, từ phòng ngủ đi ra đã thấy Kỷ Tư Nam đang ngồi bên bàn ăn phết mứt lên bánh mì lát.
Diệp Phục Linh giật mình: "Sao anh vào được đây?"
"Cô đừng quên, đây là nhà tôi." Kỷ Tư Nam mang theo túi đựng mỹ phẩm và thiết bị của Diệp Phục Linh, mặc bộ quần áo Diệp Phục Linh chỉ định, còn gội đầu trước. Thái độ anh lạnh lùng, không có ý định chào hỏi Diệp Phục Linh: "Khi nào quay?"
"Cảm ơn đã hợp tác! Quay luôn bây giờ." Diệp Phục Linh lập tức tỉnh táo, chưa ăn sáng đã giúp anh trang điểm xong, dẫn anh đến chỗ cô đã dọn dẹp tối qua, đưa cho anh quyển kịch bản cô đã viết đêm qua.
"Thoa màu này lên anh chính là quả đào tiên ngọt ngào của nhân gian. Có bạn trai thì đừng thoa, nếu không ánh mắt của tất cả đàn ông trên đường sẽ khiến anh ấy ghen phát điên..." Kỷ Tư Nam nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi, anh khó tin ngẩng đầu lên: "Đây là cái gì?"
"Là kịch bản." Diệp Phục Linh trả lời.
"Không phải thực sự hỏi cô là cái gì." Vẻ mặt Kỷ Tư Nam cứng đờ, ánh mắt khó khăn lướt trên trang giấy: "Người trên đường có để ý người khác thoa son màu gì không?"
"Nếu anh cứ khăng khăng như vậy thì ngành này của chúng ta không làm ăn được. Tôi sẽ ngồi đối diện anh, tôi làm gì anh làm theo là được." Diệp Phục Linh ngồi ngoài máy quay, một tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng vẫy: "Chào mọi người, tôi là Phục Linh của các bạn."
Kỷ Tư Nam lặp lại một lần, cảm thấy độ xấu hổ đã chạm đỉnh. Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế này!
Cử chỉ của anh gượng gạo không tự nhiên, Diệp Phục Linh trong lòng nảy sinh dự cảm "không dễ rồi".
Diệp Phục Linh cầm một thỏi son cũ, thuần thục thoa lên môi. Cô cố ý làm chậm động tác, ra hiệu cho Kỷ Tư Nam làm theo. Kỷ Tư Nam làm theo cô, dựa vào cảm giác quệt thỏi son lên môi.
Một quy trình kết thúc, kết quả thảm hại.
Diệp Phục Linh không nản lòng, lặp đi lặp lại dạy anh mấy lần, cô trơ mắt nhìn Kỷ Tư Nam lau đến mức môi sắp sưng lên rồi, kết quả vẫn không vừa ý. Quá trình dạy kéo dài gần một tiếng đồng hồ, nhưng lời thoại của Kỷ Tư Nam vẫn cứng nhắc, cảm giác ống kính cũng không tốt.