Kỷ Tư Nam ở sau bình phong hít một hơi lạnh, anh càng nghe càng cảm thấy phong cách này sao giống như đang cướp đàn ông từ tay bạn gái người khác vậy? Chỉ cần đổi "những người bạn của anh" thành "bạn gái của anh", thì chắc chắn là một hiện trường đào tường nhà người ta với quy mô lớn.
Những nhân tài cấp cao mà anh ngưỡng mộ lại thích kiểu này sao?
Kỷ Tư Nam nín thở khó tin lắng nghe gần nửa tiếng đồng hồ. Chỗ anh ngồi gần cửa sau, do buổi sáng uống quá nhiều trà mà Diệp Phục Linh pha cho nên lúc này anh rất muốn đi vệ sinh. Anh khom lưng lẻn ra ngoài một lát, rồi tranh thủ xử lý một email khẩn cấp, đợi đến khi anh muốn lẻn vào cửa sau lần nữa thì nghe thấy tiếng bước chân trong phòng.
Kỷ Tư Nam áp tai vào cửa, đoán rằng hai người này đã đứng dậy, câu chuyện đã đến hồi kết và chuẩn bị tạm biệt.
"Thật lòng mà nói, tôi cứ tưởng anh sẽ vội vàng nói chuyện đãi ngộ và tình hình hiện tại để kéo tôi ở lại." Giọng Chu Hoàn nghe rất vui vẻ.
Giọng Diệp Phục Linh thì không nhanh không chậm: "Không phải tôi không muốn giữ anh lại. Với tư cách là tổng giám đốc của Tinh Thần Entertainment, anh là nhân tài mà tôi dốc hết sức cũng muốn kéo về, nhưng với tư cách là một người bạn mới quen, tôi nghĩ thứ anh cần nhất bây giờ không phải là những thứ đó." Cô liếc nhìn đồng hồ rồi chủ động đứng dậy: "Không còn sớm nữa, tôi tiễn anh."
Kỷ Tư Nam càng nhíu mày chặt hơn, anh nheo mắt hồi tưởng lại những lời vừa nghe.
Tôi không phải không muốn giữ anh lại là có ý gì? Chẳng phải vẫn là không muốn giữ anh lại sao? Diệp Phục Linh và Chu Hoàn nói chuyện cả tiếng đồng hồ, rất vui vẻ, mà kết thúc lại là thế này sao? Cuộc gặp mặt này là để giữ nhân tài ở lại công ty chứ không phải để kết bạn với nhân tài, cô ta đang làm cái gì vậy?
Nghe tiếng bước chân hai người rời đi từ cửa trước, Kỷ Tư Nam không vào lại phòng họp mà trực tiếp trở về văn phòng ở tầng mười hai. Anh đi đi lại lại hai vòng trước bàn làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Số điện thoại được lưu trong danh bạ là Chu Hoàn Thạc Thạch gửi cho anh bốn chữ: Thứ bảy tuần sau gặp.
Kỷ Tư Nam đầu óc mơ hồ, nhìn bốn chữ này, rơi vào im lặng. Rất nhanh, Diệp Phục Linh tiễn khách xong cũng trở về văn phòng, khoanh tay dựa vào cửa, giọng điệu mang theo vẻ đắc ý nồng đậm: "Hài lòng không?"
"Thứ bảy tuần sau là có ý gì? Anh ta đồng ý đến công ty rồi sao?" Kỷ Tư Nam vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Vội gì chứ, nóng vội thì không câu được đàn ông tốt đâu." Diệp Phục Linh nói năng đầy ý vị sâu xa.
Câu đàn ông là có ý gì nữa!
Biểu cảm của Kỷ Tư Nam trở nên phong phú đa dạng.
Diệp Phục Linh thì ngồi trên ghế sofa chậm rãi bắt đầu phân tích: "Bây giờ chưa phải là thời điểm tốt nhất để mời anh ta đến. Chu Hoàn thích chơi tennis, thứ bảy chúng tôi đã hẹn nhau cùng đến sân. Dựa vào lý lịch của anh ta thì không thiếu gì tiền và cơ hội, thứ mà anh ta thiếu chính là người đáng để cho anh ta ở lại. Anh muốn anh ta làm việc cho anh thì tôi đề nghị nên đánh vào mặt tình cảm."
"Không ngờ cô và anh ta lại có thể nói chuyện hợp nhau như vậy, tôi đánh giá thấp cô rồi." Kỷ Tư Nam khó tin, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã xem nhẹ Diệp Phục Linh. Nếu là anh xử lý chuyện này, rất có thể anh sẽ thể hiện thành ý và nói chuyện chân thành với Chu Hoàn, chứ không hề nghĩ đến việc đi chơi tennis với người ta.