Triệu Chiêu Đệ cười nịnh nọt với mẹ chồng: "Mẹ, con biết mà, con cũng là muốn rèn luyện nó thôi, dù sao nó cái gì cũng không biết, sau này làm sao mà tìm được nhà chồng chứ."
Sao mà bán được giá tốt đây? Cũng tại con nhãi chết tiệt này mà bà ta đã mất đi cơ hội sinh bao nhiêu đứa con gái, mất đi bao nhiêu tiền thách cưới! Không được, những tổn thất này nhất định phải bắt Tiểu Mang bù đắp lại cho bà ta.
Chu Đại Hồng trực tiếp đảo cặp mắt trắng dã: "Xì, thế con Khương Nhan cái gì cũng không biết, sao không thấy con bắt nó làm đi?"
Không phải bà đối xử khác biệt với hai đứa cháu gái, mà thực sự là đứa bé Khương Nhan kia được nuôi quá mức kiêu kỳ.
Triệu Chiêu Đệ không cần nghĩ ngợi nói: "Mẹ, cái này sao mà giống nhau được chứ? Tiểu Nhan có công việc, là người thành phố, sau này nó cũng gả cho người thành phố, dù không biết làm gì cũng tự nuôi sống được bản thân."
Chu Đại Hồng nhịn hết nổi: "Con nói nhảm nói cuội! Con thấy người thành phố nào mà không biết nấu cơm hả? Vả lại, người ta lấy vợ về làm dâu chứ không phải rước bà nội về thờ!"
Tuy Khương Nhan là cháu gái bà, nhưng có sao nói vậy, người như thế này mà làm con dâu bà thì...
Chết rồi cũng phải tức đến sống lại!
Đối với lời này của mẹ chồng mình, Triệu Chiêu Đệ ngoài miệng không phản bác, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiểu Nhan không biết nấu cơm thì sao chứ, Khương Mang biết mà! Đến lúc đó cứ để Khương Mang qua nấu cơm cho là được.
Khương Mang osin: "..."
Cô hoàn toàn không biết bà mẹ hờ của mình lại bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi. Đương nhiên, cho dù cô có biết thì cũng chẳng thèm để ý, bởi vì bây giờ cô còn không rảnh mà bận tâm, cô cần phải dưỡng sức, chờ Khương Nhan trở về lừa gạt mình đây này.
Hừ, xem cô làm thế nào để mọi tính toán của Khương Nhan đều đổ bể!
...
Sáng sớm tinh mơ, Khương Mang đã bê chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngồi chờ ở cửa, kiểu ai gọi cũng không đi đâu hết.
Triệu Chiêu Đệ vui mừng khôn xiết chuẩn bị ra ngoài. Con gái cưng của bà ta đã nhờ người mang thư về, nói là hôm nay sẽ về, bà ta định đi đón con bé. Kết quả vừa đi tới sân đã nhìn thấy người đang ngồi ở cửa.
Bà ta trợn mắt, hất mặt lên, bực bội nói: "Mày không đi làm công, ngồi đây làm gì?"
Con nhãi chết tiệt này hai hôm nay có chút không bình thường nha. Trước đây toàn ngoan ngoãn làm việc, nhưng hai hôm nay hình như học được thói lười biếng rồi?
Khương Mang nghiêng đầu, ngây thơ nói: "Ông bà nội bảo con ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm. Mẹ, mẹ định đi làm công ạ? Vậy để con gọi bà nội giúp mẹ nhé, vừa hay bà nội cũng sắp đi."
"Bà nội ơi, mẹ con muốn đi làm công cùng bà ạ!" Vừa nói, cô vừa hét lớn lên.
Triệu Chiêu Đệ muốn ngăn cô lại nhưng không kịp: "..."
Chu Đại Hồng từ trong nhà đi ra, trên tay khoác một cái giỏ, vội vã kéo Triệu Chiêu Đệ đi ra ngoài: "Đi nhanh lên, còn chậm trễ nữa là bị trừ công điểm bây giờ."
"Không phải, mẹ, con..." Triệu Chiêu Đệ còn chưa nói hết lời đã bị kéo đi mất.
Nhìn mẹ ruột bị kéo đi, Khương Mang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười. Thật tốt quá, mọi khi toàn là mẹ cô thúc giục cô đi làm công, hôm nay cuối cùng vai trò cũng đảo ngược rồi. Nhưng cô phải thừa nhận, cảm giác này khá là tuyệt.
Trái ngược với cảm giác vui sướиɠ của Khương Mang, Triệu Chiêu Đệ thì tức đến suýt chết. Hết cách, ai bảo phải đi làm cùng mẹ chồng chứ, tác dụng lớn nhất của mẹ chồng bà ta chính là giám sát bà ta làm việc. Hơn nữa, trước đây việc của bà ta đều có con nhãi chết tiệt Khương Mang kia làm giúp, bây giờ Khương Mang không đến, tất cả công việc đều là của mình bà ta cả.
Càng nghĩ, sắc mặt bà ta càng khó coi, đến cuối cùng lúc nhổ cỏ thậm chí còn mang theo vẻ hung dữ!