Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 [Xuyên Sách]

Chương 3

Nghĩ đến đây, Khương Mang vốn đã ngồi dậy lại nằm vật xuống. Sắp bị nghiền xương thành tro rồi, còn vùng vẫy làm gì nữa chứ. Hay là cô đừng vùng vẫy nữa, nằm chờ chết thôi.

Ngoài sân, Triệu Chiêu Đệ nhặt hai quả trứng gà từ trong chuồng ra, vui vẻ nói: "Con gà mái này thật biết điều, mấy hôm nữa Tiểu Nhan về rồi, để dành hết cho Tiểu Nhan."

Khương Mang đang chuẩn bị nằm im chờ chết...

Cô lại trở mình ngồi dậy, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài. Cô cảm thấy, bản thân mình vẫn còn cứu chữa được.

Nữ phụ độc ác làm bia đỡ đạn? Hừ, cô lương thiện ngoan ngoãn thế này, làm bia đỡ đạn thì cô nhận, chứ độc ác thì nhất quyết không nhận!

Cho nên...

Để phù hợp với nhân vật trong sách, cô quyết định phải đóng vai ác cho trót, bây giờ phải đi ăn hết chỗ trứng gà để dành cho Khương Nhan mới được!

Hừ, ai bảo trong ký ức của cô, mục đích chính của Khương Nhan lần này trở về chính là lừa gạt cô đi lấy chồng thay cho Khương Nhan chứ.

Nghĩ đến người phụ nữ độc ác Khương Nhan này, cô không nhịn được mà nghiến răng. Giây phút này cô cảm thấy tác giả cuốn sách này tam quan bất chính, nếu không thì một người phụ nữ vô liêm sỉ như Khương Nhan sao có thể là nữ chính chân thiện mỹ được chứ?

Càng nghĩ càng tức, Khương Mang tức giận bò xuống giường đi ra ngoài. Ăn trứng gà, nhất định phải ăn trứng gà! Phải biết rằng lũ gà này đều do cô nuôi, dựa vào đâu mà cô không được ăn lại phải để dành cho người khác?

Thế là hai quả trứng vừa được Triệu Chiêu Đệ đặt trong bếp liền bị Khương Mang lấy ra. Chỉ thấy cô thành thạo thêm nước vào nồi, bỏ trứng vào, sau đó nhóm lửa...

Đồng chí Khương Mang vừa mới khôi phục ký ức kiếp trước cứ thế mà hùng hổ bắt tay vào làm!

Trong nhà chính, ông cụ Chu nghe thấy tiếng động, đi tới cửa thì thấy ống khói nhà bếp đang bốc khói. Ông chắp tay sau lưng đi tới, rõ ràng vừa nãy thấy bà vợ và con dâu cả trước sau đi ra ngoài rồi, ai đang nấu cơm trong bếp vậy nhỉ?

"Tiểu Mang, cháu tỉnh rồi à?" Ông cụ thấy Khương Mang đang nhóm lửa, hơi kinh ngạc hỏi. Nói xong lời này, ông lắc đầu, vội nói: "Tối nay không cần cháu nấu cơm đâu, lát nữa bà nội cháu về rồi, cháu về phòng nằm nghỉ đi."

Ai dà, đứa bé này cũng quá siêng năng, quá thật thà rồi, vừa mới tỉnh lại đã bắt đầu làm việc. Nhà họ Chu bọn họ lại chẳng phải địa chủ bóc lột nổi tiếng gian ác, nào có cần phải làm việc khi còn chưa khoẻ như vậy.