Dưới bầu trời u ám, từng cơn gió lạnh thổi qua làm chiếc áo choàng mỏng manh khẽ tung bay.
Trước mép vực sâu thăm thẳm là một cô gái nhỏ nhắn đứng đối diện bảy người đàn ông cao lớn – những con người dũng mãnh, bá đạo, từng không biết sợ hãi là gì, giờ đây lại đang run rẩy, ánh mắt ngập tràn lo lắng và bất lực.
Mỗi bước chân của cô trên mép đá như giẫm lên tim họ, khiến trái tim họ nghẹt thở. Một cử động nhỏ, một làn gió bất chợt cũng có thể cuốn lấy cô, ném xuống vực sâu không đáy. Bóng tối như muốn nuốt chửng cô như muốn cướp đi tia sáng nhỏ bé trong cuộc sống của họ.
"Anh xin em, Ôn Tiểu Hà... Anh xin em đừng nhảy xuống!"
Một người trong số họ nghẹn ngào thốt lên, giọng nói run rẩy xen lẫn hoảng sợ và khẩn cầu.
Họ không còn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày, cũng chẳng còn là những thiếu gia lạnh lùng cao thượng nữa. Trước sự lựa chọn sinh tử của cô gái ấy, tất cả những gì họ có thể làm chỉ là run rẩy và van xin.
Ôn Tiểu Hà xoay người lại, ánh mắt cô dịu dàng quét qua từng gương mặt quen thuộc. Ánh mắt ấy chứa đựng sự tiếc nuối sâu sắc, như một lời tạm biệt không thể nói thành lời.
Cô đã dần quen thuộc và có tình cảm với những con người ở trong thế giới tiểu thuyết này dù cho hệ thống đã cảnh báo cô rất nhiều lần. Chính vì thế mà giờ đây, khi phải đưa ra quyết định khiến trái tim cô đau đến không thể thở nổi.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Chỉ có bước đi cuối cùng này mới có thể cứu lấy tất cả, để không ai phải chết vì cô thêm một lần nữa.
“Em biết... các anh đều ghét em.”
Ôn Tiểu Hà cười nhẹ, giọng nói tưởng chừng bình thản nhưng lại ẩn chứa đầy tổn thương và nỗi đau giấu kín.
Câu nói này từ miệng cô nói ra nhưng bản thân cô tin được mấy phần?
Nhưng dù sao đây là điều cô cần làm để kéo kịch bản về đúng nguyên tác.
Mặc dù từ khi bắt đầu nó đã đi theo một hướng quá xa để có thể kéo trở về.
Gió càng lúc càng lớn, mái tóc hồng nhạt của cô tung bay trong không trung. “Vĩnh biệt mọi người...”
Ôn Tiểu Hà khẽ thì thầm rồi dang hai tay, buông mình rơi xuống vực sâu trong tư thế an yên như một cánh hoa rơi. Trên môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
"KHÔNG!"
Tiếng hét xé tan không gian. Bảy người bọn họ cùng lao lên trong tuyệt vọng, nhưng tất cả đã quá muộn. Cô gái của họ đã biến mất vào hư vô.