Linh Căn Bị Đoạt, Triệu Hoán Người Chơi Nhất Thống Tu Chân Giới

Chương 1.1: Cái gì? Ta là thành viên tổ nữ phụ làm nền?

“Sư tôn… Vì sao?”

Nguyệt Dao quỳ rạp trên mặt đất, khí hải truyền đến đau đớn dữ dội khiến thân thể nàng run rẩy không thôi. Dẫu vậy, nàng vẫn cố gắng ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.

“Đây vốn dĩ là mệnh số của ngươi.”

Chỉ một câu, như tiếng sấm vang vọng trời cao, nổ tung trong đầu nàng.

Ký ức phủ bụi đã lâu bất ngờ trỗi dậy mãnh liệt, từng mảnh vỡ ào ạt xông lên khiến đầu óc nàng như muốn nứt toác, cơn đau còn vượt cả nỗi đau bị xé rách linh căn.

“Đây vốn dĩ là mệnh số của ngươi.”

“Ngươi sinh ra là để sống vì nàng, mọi thứ ngươi có được đều nên thuộc về nàng. Giờ đã đến lúc, tự nhiên phải trả lại.”

“Nếu không có nàng, ngươi đã sớm chết từ lâu rồi. Chẳng qua chỉ là một cái linh căn mà thôi, nhường cho nàng thì đã sao?”

“Thực xin lỗi, ta vốn cũng không muốn… Nhưng ta không muốn trở thành một phế nhân.”

...

Từng câu từng chữ như lưỡi dao cắm sâu vào tai nàng, những người từng thân thiết phút chốc hóa thành ác quỷ, tranh nhau kéo nàng xuống vực sâu tuyệt vọng.

“A!!!”

Linh căn bị hàn khí xé rách, tinh thần và thể xác đồng thời bị tra tấn, nàng không chịu nổi mà hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

“Sư tôn, còn sư muội… xử trí thế nào?”

Nhìn Nguyệt Dao ngã trong vũng máu, Nguyệt Thiên Trọng sắc mặt không đành lòng, thi lễ hỏi Nguyệt Tiêu.

“Nàng cũng coi như đã vì Tiêm Tiêm mà góp một phần sức. Cứ an trí nàng ở Tư Quá Nhai, ăn ngon mặc ấm, sống hết quãng đời còn lại là được.”

Nguyệt Tiêu tuy râu tóc bạc trắng nhưng dung mạo lại vẫn tuấn mỹ như xưa, thoạt nhìn chỉ như một nam nhân hơn ba mươi tuổi. Hắn thậm chí không liếc mắt nhìn Nguyệt Dao lấy một cái, ngữ khí lạnh nhạt, như thể nàng chả qua chỉ là một tiểu nha đầu vô dụng bị bỏ rơi, chứ không phải đệ tử thân truyền do hắn tỉ mỉ nuôi dạy mười lăm năm.

Nguyệt Thiên Trọng lĩnh mệnh, ôm lấy Nguyệt Dao đã hôn mê bất tỉnh, phi thân hướng về phương Tư Quá Nhai. Chỉ trong chốc lát, hai người đã đến nơi.

Hắn tiến vào một động phủ giữa núi, đặt Nguyệt Dao xuống giường đá trong động, từ túi Càn Khôn lấy ra đệm chăn cùng các vật dụng sinh hoạt cần thiết, sau đó lại đút cho nàng một viên đan dược rồi mới rời đi.

Hắn làm hết thảy đều vô cùng cẩn thận, thậm chí trong thoáng chốc tựa hồ đã quên rằng: Nguyệt Dao giờ đây đã là con tốt thí đã dùng xong, không còn là tiểu sư muội từng được hắn yêu thương, nâng niu như châu báu.

Sau khi Nguyệt Thiên Trọng rời đi không bao lâu, người nằm trên giường đá bỗng mở mắt. Đôi mắt đen láy kia dâng trào muôn vàn cảm xúc, hồi lâu mới miễn cưỡng bình ổn lại.