Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa thì cả người Lâm Nhạc đã bừng bừng khí thế. Cậu tin chắc là mình sẽ làm được!
Cúi đầu chôn mặt trong cổ áo, Lâm Nhạc bước đi từng bước nhỏ.
May là đang vào tiết học, hành lang vắng người, cậu cũng không lo lắng lỡ đâu lại chạm trúng người khác.
Cuối cùng cũng đến được cửa lớp, Lâm Nhạc khẽ gọi: “Báo cáo…”
Giáo viên đang nổi trận lôi đình vì chuyện học sinh trốn tiết, quay phắt lại nhìn. Chỉ một ánh mắt đã nhận ra chiếc áo cậu đang mặc là của Hạng Trì, lửa giận lại càng bốc lên.
“Lâm Nhạc! Em trốn học cùng Hạng Trì đúng không hả?!”
Lâm Nhạc giật bắn người, hoảng loạn lắc đầu: “Không… Không có đâu thầy ơi…”
Thầy giáo vẫn đang trong cơn giận dữ, nhưng nhìn thấy cậu học trò co rúm lại, mắt không dám ngẩng, mới cố kiềm chế bản thân.
“Thế em có biết Hạng Trì đi đâu không?”
Lâm Nhạc lắc đầu: “Không… Em không biết ạ…”
Chỉ nhớ là hắn ném lại áo rồi biến mất thôi.
Thấy cậu một mực phủ nhận nên thầy giáo cũng không có cách nào khác mà chỉ có thể bảo cậu về chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, còn chưa nóng chỗ thì ngoài cửa đã vang lên một giọng lười biếng: “Thưa thầy, em xin phép vào lớp.”
Lâm Nhạc khẽ giật tai, nhận ra là một giọng nói xa lạ, cùng lúc đó, hệ thống cũng nhắc nhở: [Người vừa vào là Hàn Cẩn Ngôn đấy.]
Lâm Nhạc lập tức hiểu ra đây chính là nhân vật chính của quyển truyện này.
Hàn Cẩn Ngôn nhìn Lâm Nhạc đang mặc áo khoác của Hạng Trì thì nhướng mày. Biết đối phương không thể nhìn thấy nên y đã chẳng hề kiêng dè mà cứ nhìn chăm chăm vào Lâm Nhạc, ánh mắt quét qua từng tấc da, từng sợi tóc của cậu.
Nhiệm vụ vẫn chưa giao xuống, Lâm Nhạc không dám tùy tiện hành động được mà chỉ lặng lẽ báo lại cho hệ thống rồi ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Cậu hoàn toàn không biết rằng phía sau mình là Phó Cơ và Chu Trọng Thiệp cũng đang âm thầm quan sát.
Chu Trọng Thiệp nhìn chiếc áo khoác trên người Lâm Nhạc mới khó hiểu nhíu mày.
Thằng nhóc này lúc nào cũng như hồn ma không tan, lúc nào cũng thấy nó lượn lờ quanh ba người bọn họ. Hạng Trì đã từng nhiều lần than phiền rằng Lâm Nhạc thật phiền phức. Thế mà giờ sao áo của Hạng Trì lại nằm trên người Lâm Nhạc nhỉ?
Lâm Nhạc không hề nhận ra ánh mắt soi mói kia, cậu đang lần mò từng trang sách để làm quen với kiến thức.
Cuộc sống tập thể rốt cuộc là thế nào nhỉ?
Lâm Nhạc gục đầu xuống bàn, thẫn thờ nghĩ ngợi. Thầy giáo phía trên vẫn đang chất vấn Hàn Cẩn Ngôn vì chuyện vắng học mấy ngày liền.