Du Ngữ Yên đến từ một gia đình bình thường, không có điều kiện kinh tế dư dả, nhưng chính điều đó đã khiến cho cô trở nên kiên cường và tự lập. Du Ngữ Yên đam mê âm nhạc, điều đó không chỉ là nghề nghiệp mà còn là lẽ sống của cô. Những buổi dạy đàn cho Mộ Thiên Tuyết, tiểu thư nhà họ Mộ, không chỉ mang lại cho cô thu nhập mà còn là cơ hội để truyền đạt tình yêu âm nhạc đến thế hệ trẻ.
Hôm nay là buổi tập đàn cuối tuần của Mộ Thiên Tuyết, Du Ngữ Yên đứng trong căn phòng, ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống, tạo nên một không gian ấm áp và nhẹ nhàng. Ngữ Yên có ngoại hình thùy mị, với làn da trắng nõn nà và mái tóc dài, đen nhánh như dòng suối, nhẹ nhàng buông xuống vai. Đôi mắt cô sáng trong, phản chiếu sự thuần khiết và ngây thơ, nhưng cũng ẩn chứa một chút lo lắng. Cô mặc một váy midi trắng, giản dị nhưng vẫn tôn lên được vẻ đẹp thanh thoát và sự dịu dàng của người giáo viên. Hàng lông mi dài cong vυ't, mỗi khi cô mỉm cười, sẽ làm cho người đối diện cảm thấy ấm lòng.
“Thiên Tuyết, em tiến bộ hơn nhiều rồi đấy, chăm chỉ luyện tập lắm đúng không?”
“Cảm ơn cô giáo Du, em sẽ chăm chỉ nhiều hơn ạ.”
Mộ Thiên Tuyết là tiểu thư Mộ gia, được bảo bọc và cưng chiều từ nhỏ nhưng tính cách lại rất dễ gần, rất dễ thương.
“Hôm nay tạm dừng ở đây nhé, tuần sau chúng ta học tiếp.”
Du Ngữ Yên định cho đồ vào túi xách định rời đi, hôm nay cô có cuộc hẹn với Tống Hạc Hiên, một người bạn khá thân với cô.
“Cô giáo Du, cô có thể đàn em nghe bài này được không?”
Mộ Thiên Vũ vừa trở về từ một buổi diễn. Hắn là một trong những idol nổi tiếng nhất trong giới giải trí, với vẻ đẹp khiến nhiều người mê mẩn. Làn da hắn cũng trắng như ngọc, nhưng ánh mắt lại mang theo sức hút lạ kỳ, như một cơn bão ngầm đang chực chờ bùng nổ. Chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm cùng với hàm răng trắng đều tỏa sáng mỗi khi hắn cười. Hắn cao lớn, thân hình cân đối, mỗi bước đi đều toát lên sự tự tin và quyến rũ.
Khi Mộ Thiên Vũ bước vào nhà, không khí lập tức trở nên nặng nề. Hắn có vẻ thân thiện, nhưng chỉ những người thân trong gia đình mới hiểu được sự bí ẩn, cái bóng tối ẩn giấu trong ánh mắt của hắn. Hắn rất ít khi về nhà, nhưng hôm nay lại xuất hiện, và điều này không thể không gây sự chú ý. Hắn nghe thấy tiếng đàn từ phòng bên, mê mẩn trước giai điệu nhẹ nhàng và trong trẻo đang vang lên.
Hắn dừng lại, lắng nghe. Mỗi nốt nhạc như gợi lên những xúc cảm sâu sắc trong lòng hắn. Mariage d’amour, một bản nhạc bất hủ có phong cách lãng mạn man mác phảng phất chút buồn kiểu cách theo phong cách khá đặc trưng của Richard Clayderman.
Mộ Thiên Vũ đứng bên ngoài say mê ngắm nhìn hình ảnh người con gái với mái tóc dài, đôi tay nhẹ nhàng nhưng lại thoăn thoắt trên những phím đàn, ánh mắt khép hờ đang feel theo gia điệu bản nhạc. Hắn không thường xuyên xuất hiện ở nhà nên cũng chẳng biết danh tính của cô, chỉ nghe được em gái của hắn muốn học đàn nên mẹ hắn đã tìm giáo viên đến nhà dạy đàn cho Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Vũ say mê đứng nghe hết cả bản nhạc. Mộ Thiên Tuyết lại không ngừng khen cô giáo của mình, Du Ngữ Yên chỉ mỉm cười và chuẩn bị rời đi.
“Tạm biệt Thiên Tuyết, tuần sau gặp lại nhé!”
Hắn thấy cô chuẩn bị rời đi nên đẩy cửa bước vào, Du Ngữ Yên có chút giật mình vì từ lúc cô đến Mộ gia dạy đàn thì chưa từng gặp người đàn ông này, chỉ gặp Mộ phu nhân và Thiên Tuyết, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt có chút quen mắt.
Riêng Mộ Thiên Tuyết lại có chút bất ngờ hơn, cô cũng biết anh trai của mình rất ít khi về nhà, lại mắc bệnh kiều, ngay cả cô và mẹ mình cũng sợ cái tính gia trưởng và lạnh lùng của hắn, đường đường là tổng giám đốc quản lý Mộ thị, vậy mà hắn lại chuyển hướng sang làm idol ca sĩ, những hình ảnh hắn cười với mọi người, cả Mộ Thiên Tuyết và mẹ mình đều cảm thấy shock ngang.
“Anh hai, anh về rồi sao?”