Thập Niên 60: Sĩ Quan Mặt Lạnh Cưng Vợ Tận Trời

Chương 10: Tương thân, không đi, không đi, ta không đi

“Đi xem mặt à? Con không đi đâu! Con còn phải huấn luyện binh lính, không có thời gian!”

Chu Tinh Trạch cực kỳ bất mãn vì mẹ anh lúc nào cũng độc đoán, cứ tự mình quyết định chuyện cá nhân của anh. Anh hậm hực ngồi phịch xuống chiếc giường đơn được dọn dẹp gọn gàng.

Dù trong lòng bực bội, nhưng anh vẫn giữ tư thế nghiêm chỉnh như một quân nhân.

Lưng thẳng tắp, đôi chân dài gập lại một góc 90 độ, hai bàn tay lớn rắn rỏi úp xuống đùi, ánh mắt nhìn thẳng, giọng nói dứt khoát và rõ ràng.

Vậy mà lại dám trực tiếp từ chối như thế, chẳng hề kiêng nể gì.

Thái độ cứng đầu, không chịu nghe khiến mẹ Chu lập tức nổi giận đùng đùng. Nhưng bà biết tính con trai, sau vài giây kìm nén cảm xúc, bà đổi sang cách tiếp cận khác.

Quân nhân thì phải làm gì? Phải phục tùng! Tuyệt đối phục tùng!

Bà là mẹ thì có thể không quản được, nhưng lãnh đạo của nó thì sao? Chẳng lẽ lệnh cấp trên mà nó cũng dám cãi?

“Mẹ kêu con đi xem mắt không chỉ là ý mẹ, mà còn là ý của Giang tham mưu trưởng. Vấn đề cá nhân và chuyện báo đáp Tổ quốc không hề xung đột, hoàn toàn có thể song hành, cùng lúc thực hiện. Đây là nguyên văn lời lãnh đạo của con nói đấy. Chẳng lẽ con thực sự muốn chống lại mệnh lệnh?”

Chu Tinh Trạch do dự một lát, liếc mắt nhìn mẹ mình với vẻ nghi ngờ.

Bởi vì... mẹ anh từng có "tiền án".

Tháng trước, bà từng giả ốm nằm bẹp trên giường, viện cớ chóng mặt vì cao huyết áp, chỉ để ép anh đi xem mắt với một y tá ở bệnh viện quân khu. Quấn khăn kín trán, bà vừa thở dài vừa dốc lòng khuyên nhủ:

“Ôi, mẹ cũng già rồi, sức khỏe chẳng còn được bao nhiêu năm nữa. Nếu trước khi nhắm mắt xuôi tay vẫn chưa thấy nhà họ Chu có người nối dõi, mẹ chết cũng không yên lòng đâu!”

Đấy, mẹ anh là vậy.

Không la lối, không gào thét ăn vạ, nhưng lại dùng đạo đức để ràng buộc, dùng tình thân để trói buộc, dùng dư luận để tạo áp lực.

Chiêu trò mềm mỏng, dai dẳng, chẳng đổ máu mà người cũng tan.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa lanh lảnh.

“Mời vào.”

Chu Tinh Trạch lập tức nghiêm người, ngồi ngay ngắn hơn.

“Báo cáo Chu đoàn trưởng, Giang tham mưu trưởng gọi anh về có việc, hết.”

Chu Tinh Trạch như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bật dậy, giơ tay chào chuẩn mực một cái, rồi bước nhanh ra cửa.

“Con định đi đâu? Còn chưa trả lời mẹ rõ ràng cơ mà! Đứng lại!”

Còn chưa kịp dứt lời, người đã như mũi tên rời cung, “vèo” một cái biến mất.

Chu mẹ giận đến mức đứng ngây ở cửa, nhìn theo bóng con mà tức không chịu được. Nhưng vì đang ở ký túc xá quân nhân, bà vẫn cố giữ hình tượng, đành dậm chân mấy cái rồi tức tối quay vào.

---

Nhân vật chính thứ hai của cuộc xem mặt, thái độ lại hoàn toàn trái ngược.

“Mẹ, con đi.”

“Đấy, phải thế chứ!”

Bà mối Hách cười tươi rói, nói liến thoắng:

“Cô gái lớn nhà cô đúng là hiểu chuyện! Cái nhà đằng trai lần này đúng là có bối cảnh, có người chống lưng. Con gái cô mà gả vào đấy thì sau này không phải chịu khổ, còn có thể nâng đỡ cả nhà lên. Ở cái thôn này, gia đình cô mà có thông gia như thế, không khác gì muốn đi đâu cũng có người nể. Thôi không nói nhiều nữa, bên kia còn đang chờ tôi trả lời, tôi về trước nhé, hì hì!”

Nghe Nguyễn Hiểu Đường đồng ý dứt khoát, bà mối Hách như mở cờ trong bụng.

Nếu cuộc hôn sự này được chốt nhờ miệng bà nói, thì ở Chu gia kia, danh tiếng bà lại được khẳng định.

Chu gia con cả đã đi bộ đội, có tương lai rộng mở. Bà mối Hách bắt đầu mơ mộng tương lai nhà mình cũng sẽ “nở hoa”.

Lưu Quế Phương dù cười tiễn khách nhưng trong lòng lại đầy lo lắng.

Bà hiểu rất rõ tính bà mối Hách, hay nói phóng đại và làm mai kiểu “mèo khen mèo dài đuôi”. Con gái bà mới vừa thoát khỏi một cái hố, chẳng lẽ lại bị đẩy vào hố khác to hơn sao?

Bà xoắn hai tay lau vào tạp dề, giọng lo lắng:

“Hiểu Đường, mẹ thấy…”

Nguyễn Hiểu Đường bước tới, kéo tay mẹ, dịu dàng nói:

“Con biết mẹ đang nghĩ gì. Nhưng con hiểu rõ, con sẽ không bị gạt. Hôm nay mẹ cũng thấy rồi, nhà mình và Vương gia xem như cắt đứt rồi. Mẹ hiểu rõ Vương gia là hạng người gì, nếu không tìm được chỗ dựa thì nhà mình sẽ bị họ đè đầu cưỡi cổ cả đời.”

Giọng nói Nguyễn Hiểu Đường điềm đạm nhưng kiên quyết, như một lưỡi dao mềm mại cứ thế đâm trúng trái tim người mẹ.

Tất cả những gì cô làm, đều là vì cái nhà này. Dù phải hy sinh bản thân, cô cũng muốn bảo vệ gia đình. Lưu Quế Phương nghe xong, không kìm được nước mắt.

“Mẹ xin lỗi… khổ cho con quá rồi.”

“Mẹ đừng khóc. Con lớn rồi, vì gia đình mà cố gắng, là điều con nên làm.”

Một màn ấy khiến Nguyễn Hiểu Đường – cô gái đến từ thế kỷ 21 – không khỏi xúc động.

Từ nhỏ cô đã không cha không mẹ, phải tự lập từ bé, không ai dựa vào, không ai yêu thương.

Nhưng hôm nay...

Khi nhìn thấy người mẹ gầy gò và cậu em trai tật nguyền trước mắt – một gia đình từng bị cô xem thường, yếu đuối và không có vị thế – lại vô tình vá lại khoảng trống sâu thẳm trong lòng cô.

Một thứ gì đó như đang bén rễ trong tim.

Có lẽ… đây chính là ý nghĩa của hai chữ “gia đình”.

Cảm xúc dâng trào, cô ôm lấy mẹ vào lòng.

Từng tia ấm áp lặng lẽ chảy giữa hai trái tim.

---

“Ăn cơm thôi!”

Nguyễn Hiểu Hải vén rèm bước vào.

Trên khuôn mặt đen nhẻm nở nụ cười ấm áp.

“Ừ, ăn cơm thôi.”

Lưu Quế Phương vội lau nước mắt, rồi thoăn thoắt dọn bữa lên bàn.

Nhìn động tác nhanh nhẹn của mẹ, không ai nghĩ rằng vài phút trước bà còn đang khóc đến tê tái.

Bà là kiểu người mẹ dù thế nào cũng luôn muốn mạnh mẽ trước mặt con cái.

Nhưng mà… bữa cơm này đúng là quá đạm bạc rồi.

Nguyễn Hiểu Đường nhìn mâm cơm bốc khói nghi ngút trước mặt mà không khỏi thấy chán nản.

Khoai lang hấp, cháo khoai lang, bánh bột ngô trộn khoai lang, cả khoai lang khô…

Hôm nay là… họp mặt khoai lang à?

Tuy đều là thực phẩm tự nhiên, sạch sẽ, nhưng ăn nhiều quá thì cô nuốt không trôi.

“Ăn đi tỷ, tỷ thích ăn khoai lang bánh bột ngô nhất mà!”

Nguyễn Hiểu Đường nở một nụ cười miễn cưỡng.

Cô ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hiểu Hải, liền đổi chủ đề:

“Hiểu Hải, em còn đau không? Hay để chị mời bác Vương trong thôn đến xem thử, đừng để lại di chứng.”

Nhưng… khám bệnh thì phải tốn tiền.

Người nông thôn đâu có tiền như vậy, bệnh mà đi khám bác sĩ là chuyện của nhà giàu. Còn người nghèo thì chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Nguyễn Hiểu Hải vội lắc đầu từ chối.

“Em không sao! Chị xem, em vẫn khỏe mạnh, ăn uống ngon lành, mọi người cứ yên tâm đi.”

Dù mẹ vẫn đang lo lắng, nhưng bà giấu rất khéo.

Thế nhưng, Nguyễn Hiểu Đường vốn nhạy cảm, vẫn nhận ra những vết lo âu còn sót lại trên gương mặt mẹ.

Cái nhà này… thật sự quá nghèo.

Cuộc sống cũng thật quá chật vật.

---

Ăn cơm xong.

Nguyễn Hiểu Đường gập quần áo, nằm lên giường đất, tay đặt sau đầu, chân bắt chéo, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.