Thập Niên 60: Sĩ Quan Mặt Lạnh Cưng Vợ Tận Trời

Chương 2: Mua mua mua

Nguyễn Hiểu Đường đứng trước cổng lớn của lò mổ Hách Ca, tay nắm quai túi xách, ánh mắt nhìn xuyên qua hàng rào sắt. Bên trong, đèn đuốc sáng trưng. Những chiếc xe tải nối đuôi nhau, xếp hàng chờ phân phối thịt heo, thịt bò đi các thành phố lân cận.

Sau một hồi dò hỏi, cô tìm được phòng làm việc của giám đốc. Không vòng vo, cô gõ cửa rồi bước vào, nói thẳng vào vấn đề.

“Chào đồng chí giám đốc, tôi muốn đặt mua một trăm con heo, một trăm con bò. Hôm nay có thể giao được không?”

Vị giám đốc đang ngồi sau bàn làm việc, nghe vậy thì ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt. Anh ta chỉnh lại cặp kính, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ pha chút khinh thường.

“Cô gì ơi, số lượng lớn như vậy, cô tính làm hợp đồng lâu dài hay chỉ mua một lần? Nếu đi buôn thì mời cô về bàn bạc lại với chủ, tôi không có thời gian tiếp chuyện đâu.”

Giọng điệu đã rõ ràng là muốn đuổi khách.

Nhưng Nguyễn Hiểu Đường bây giờ đâu còn là cô gái bị người khinh thường năm nào. Cô mang theo không gian đầy vật tư, tiền bạc dư dả, tâm thái vững vàng. Ánh mắt cô bình thản, không hề bị lay động, giọng điềm đạm:

“Bên tôi mới mở một xưởng chế biến thực phẩm. Chuyên làm lạp xưởng, thịt bò khô, thịt bồ hấp… cần nguồn cung thịt tươi ổn định, số lượng lớn. Tôi được người quen giới thiệu đến đây. Nếu đồng chí bận, tôi có thể đi nơi khác.”

Vừa nghe đến “xưởng chế biến”, thái độ vị giám đốc lập tức thay đổi. Ánh mắt anh ta sáng lên, nét mặt hòa nhã hẳn. Anh ta đứng dậy, nở nụ cười xã giao:

“Ôi, xin lỗi cô nhé! Vừa rồi tôi không biết cô là khách lớn. Việc của cô, tôi sẽ lo chu toàn, đảm bảo thịt tươi ngon, chất lượng khỏi phải chê. Cô yên tâm!”

Anh ta vội rót cho cô một ly nước, còn cẩn thận đặt xuống bàn trước mặt.

Đúng là “có tiền, có vật tư”, thái độ cũng khác hẳn.

Trong lòng Nguyễn Hiểu Đường khẽ cười, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh. Cô chậm rãi nói rõ yêu cầu:

“Thịt heo, một trăm con. Chia thành từng phần năm cân. Sườn phải chặt khéo, chân và vai phải rửa sạch sẽ. Thịt bò cũng một trăm con, phân loại như heo. Da và lông bò phải cạo sạch, không để dơ.”

Giám đốc là dân trong nghề lâu năm, nghe qua là hiểu hết. Không cần giấy bút, anh ta gật đầu chắc nịch:

“Chiều nay, trước năm giờ, tôi cho người giao đủ. Cô để lại địa chỉ giúp tôi.”

Cô gật đầu, lấy bút ghi lại địa chỉ kho lạnh đã thuê từ trước, ký tên, thanh toán tiền rồi nhanh chóng rời khỏi lò mổ.

Ra ngoài, trời đã sáng hẳn. Không khí vùng ngoại ô pha lẫn mùi đất bùn và gió sớm khiến người ta dễ chịu. Nguyễn Hiểu Đường hít một hơi sâu, rồi lại vội vã bắt chuyến xe buýt tiếp theo, đến điểm thứ hai trong kế hoạch: chợ đầu mối nông sản lớn nhất thành phố.

Tại khu vực rau củ, cô lại tìm đến người phụ trách. Vừa gặp mặt, cô đi thẳng vào vấn đề.

“Chào đồng chí, tôi muốn đặt một số rau củ với số lượng lớn. Mong được hỗ trợ.”

Người giám đốc nghe vậy, không tỏ ra nghi ngờ gì, còn rất nhiệt tình:

“Cô cần loại nào cứ nói. Miễn không đòi hàng nhập khẩu, bên tôi đều có đủ.”

Nguyễn Hiểu Đường gật đầu, bắt đầu liệt kê:

“Cải trắng một nghìn cân. Hành tây một trăm cân. Củ cải đỏ, củ cải giòn, mỗi loại một trăm cân…”

Danh sách cứ thế được đọc ra không ngừng nghỉ. Người ghi chép vừa ghi tay, vừa gõ máy tính để theo kịp tốc độ của cô.

“Gia vị tôi cần: muối ăn một trăm rương, đường trắng hai trăm cân, thêm đường đỏ, đường phèn, dầu mè một trăm bình…”

Cô vừa nói, anh ta vừa ghi chép không sót một chữ.

“Chưa hết, còn cần thuốc lá, rượu, trà, sữa các loại.”

Đến khi mọi thứ đã ổn thỏa, Nguyễn Hiểu Đường mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Người giám đốc vội gật đầu:

“Không thành vấn đề. Cô yên tâm, tôi sẽ lo đủ, giao đúng hẹn.”