"Từ khi còn nhỏ, ta đã đeo miếng ngọc này cổ rồi. Mẫu thân từng bảo đó là vật của một vị di mẫu rất thương tiểu nữ, bà ấy nói đây là kỷ vật rất quý giá, dặn phải đeo bên người và tuyệt đối không được đưa cho ai."
Cành cây gãy trong tay nàng lắc lư dưới màn mưa, nước mắt hòa lẫn nước mưa chảy dài trên khuôn mặt.
"Tiểu... tiểu nữ thật sự không có lừa ngài, xin ngài hãy tin tưởng tiểu nữ..."
"Á!"
Cành cây không chịu nổi sức nặng, đột ngột gãy rời. Tống Đường Ninh hét thất thanh, cả người rơi thẳng xuống vực.
Khi nàng tưởng mình chắc chắn phải chết, một bàn tay to lớn chộp lấy cánh tay nàng kéo phắt lên.
Cơ thể nàng rơi vào vòng tay lạnh giá tựa sương tuyết, có người dùng tay nâng cằm nàng lên.
Tiêu Yến chăm chú nhìn khuôn mặt đầy bùn đất lẫn máu me trong tay hắn, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày xưa.
Đứa trẻ tròn trịa, bụ bẫm như viên bánh trôi nước, vừa mềm mại vừa đáng yêu hay lon ton theo sau hắn.
"Sao giờ... lại xấu xí thế này?"
Tống Đường Ninh bị bóp mặt đau điếng, người đầy bùn nước lẫn mùi máu tanh khiến nàng ngạt thở. Trước mắt nàng, nam nhân tóc đen huyền như mây, áo lông cáo khô ráo không dính một giọt nước, còn nàng thì chẳng khác nào con gà bị nhúng nước, ướt sũng thảm hại.
Nỗi kinh hoàng suýt chết, sự hoảng loạn sau khi trọng sinh chưa kịp vui mừng, cùng nỗi bất mãn và sợ hãi khi bị siết cổ đến chết từ kiếp trước, tất cả bùng nổ sau câu "xấu xí" đầy khinh miệt của Tiêu Yến.
Chết thì chết, dựa vào cái gì mà hắn chê nàng xấu chứ?
Đôi mắt nàng đỏ ngầu, nàng đẩy mạnh Tiêu Yến ra.
"Ta xấu thì sao? Xấu có ăn cơm nhà ngài không? Xấu thì chướng mắt ngài lắm sao?"
Đường Ninh gào thét: "Ta chỉ là đi lạc đến đây thôi, chỉ là nhầm đường thôi mà…"
"Ngài nắm quyền trong triều đình, gϊếŧ người như trò tiêu khiển, muốn ai sống thì sống ai chết thì chết, nhưng ta chưa từng đắc tội với ngài! Ngài không muốn cứu thì để ta rơi xuống vực chết luôn đi, cớ sao phải kéo lên rồi lại đẩy xuống? Cớ sao phải trêu tức ta chứ...?"
"Ta đã làm gì sai..."
"Làm gì sai chứ?"
Nỗi kinh hoàng và bất an khiến nàng gần như quên mất đang đối diện với ai. Nước mắt Tống Đường Ninh lăn dài không ngừng.
Vốn dĩ, nàng là con gái nhị phòng Tống gia, mẫu thân là trưởng nữ của thái phó Vinh Thiên An đã khuất.
Vinh thái phó có hai người con gái: Con gái lớn gả cho nhị công tử Tống Hi của phủ Tống quốc công, thứ nữ gả cho Thành Vương.
Vợ chồng Tống Hi mất sớm, chỉ để lại một người con gái là Tống Đường Ninh. Tuy không có cha mẹ ruột che chở, nhưng với thân phận là con gái duy nhất của nhị phòng Tống gia, lại có di mẫu là Thành vương phi cực kỳ bao bọc và nương bóng của Vinh thái phó để lại, ngay cả Hoàng đế cũng đặc biệt thương xót cho đứa trẻ mồ côi này.
Địa vị của Đường Ninh ở kinh thành có thể nói là vô cùng tôn quý.
Từ nhỏ, nàng đã có hôn ước với Lục Chấp Niên cháu trai Hậu phi, cũng là con trưởng của Lục thị, lại được huynh trưởng Tống Cẩn Tu của đại phòng và biểu ca Tạ Dần của Thành vương phủ hết mực bảo vệ, sống một cuộc đời thoải mái vui vẻ. Nhưng sự xuất hiện của Tống Thư Lan đã phá vỡ tất cả.
Nửa năm trước, tam thúc Tống Đàm đi ban sai ở An Châu, mang về một tiểu cô nương yếu đuối đáng thương.
Ban đầu, Tống Đường Ninh chỉ nghĩ đó là người thân của ai trong phủ nên đối xử rất tốt. Ngờ đâu vài ngày sau, tam thúc lại nói tiểu cô nương đó chính là con gái riêng do nghiệp quả của một mối tình của Tống Hi khi còn trẻ.