Cưỡng Chế Kết Hôn

Chương 3

Nghe tiếng mở cửa, Bùi Hành Chi bất giác giật mình tỉnh giấc, chống tay ngồi dậy, theo phản xạ anh nhìn về phía phát ra âm thanh.

Phó Đông Nghê đã thay sang đồ thường ngày, tay chống lên tường bước đến, dáng đi hơi loạng choạng. Sau khi bỏ mũ lính xuống, mái tóc đen mềm mại càng làm đường nét lạnh nhạt trên gương mặt cô trở nên dịu đi đôi phần.

Cô không liếc mắt nhìn về phía anh, tùy ý hất tung chiếc chăn mỏng, khiến những cánh hoa tượng trưng cho sự lãng mạn bị xáo trộn hoàn toàn. Nhưng người gây ra điều đó lại chẳng hề để tâm, chỉ gập hai chân lại rồi nghiêng người ngã xuống mép giường, đôi má ửng đỏ.

Cơn say lúc này đã dâng lên, đầu óc cô choáng váng, ngay cả cử động một đầu ngón tay cũng lười biếng.

“Khách khứa đã về hết chưa?”

Bùi Hành Chi rót một ly nước mật ong từ chiếc bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn, bước tới ngồi xổm bên đầu gối cô, có chút ngập ngừng đưa ly nước đến trước mặt cô: "Tối nay cô uống khá nhiều, tôi pha sẵn cho cô để giải rượu.”

Từ lúc ở tiệc cưới, cô đã không từ chối bất cứ lời mời rượu nào, sau đó còn lén vào phòng riêng uống cùng mấy người bạn thân. Giờ say mèm thế này, cũng chẳng có gì lạ.

Phó Đông Nghê hơi hé mắt nhìn, không nhận ly nước kia mà chỉ lặng lẽ quan sát khuôn mặt thanh tú của người trước mặt, như thể bây giờ mới nhận ra mình chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ Omega mới cưới của mình.

Xét một cách công bằng, nhận xét của Quý Vọng về Bùi Hành Chi hoàn toàn không ngoa. Giữa đôi mày của anh luôn có một khoảng trống thoáng đãng, tạo nên vẻ lạnh lùng trời sinh. Mái tóc bạc càng khiến anh thêm phần thần thái, khoác lên bộ lễ phục phức tạp lại càng toát lên nét cao quý, gần như có cảm giác không thể chạm vào.

Thấy cô không có ý định uống, Bùi Hành Chi mím môi, thu tay lại, đặt ly nước mật ong sang một bên, dường như vô tình hỏi: “Bình thường cô dậy lúc mấy giờ?”

“Sáu giờ.” Phó Đông Nghê day day huyệt thái dương, cuối cùng cũng nhả ra hai chữ.

“Sớm vậy?”

“Ừm,” Phó Đông Nghê hờ hững đáp: “Ở doanh trại quen rồi.”

Bùi Hành Chi khẽ co ngón tay, nới lỏng cà vạt: “Vậy sau này tôi cũng dậy sớm một chút.”

Nghe vậy, Phó Đông Nghê hơi thẳng lưng dậy: “Không cần để ý tôi, cậu có thể ngủ thêm.”

“Không sao.” Đôi mắt màu vàng nhạt của Bùi Hành Chi nhìn sang, giọng điệu bình thản: “Vừa hay có thể ăn sáng cùng nhau.”

Khoảnh khắc im lặng bao trùm. Thấy cô hơi nhíu mày, anh bổ sung thêm: “Dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ, nhưng có vẻ cô vẫn rất bận. Sau tối nay, chắc cũng khó gặp lại cô. Tôi biết cuộc hôn nhân này có phần miễn cưỡng...” Anh khẽ cười, như thể tự giễu: “Nhưng mong rằng cô ít nhất cũng có thể làm ra vẻ một chút.”

Phó Đông Nghê hơi ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói gì.