Vợ Cũ Luôn Muốn Cùng Tôi Phục Hôn

Chương 2.1: Ra ngoài

Chẳng khác nào ở khách sạn cả.

Ở khách sạn còn phải làm thủ tục trả phòng, chứ đến chỗ cô thì bỏ qua luôn bước đó.

Tối chín giờ hơn mới về nhà, rồi lập tức chui vào thư phòng.

Trời chưa sáng, người đã lại đi mất.

Ngay cả thời gian ăn sáng cùng nhau cũng chẳng có.

Trình Trạm Nhã bất giác tự giễu chính mình.

Lần sau, bao giờ cô mới lại được gặp vợ mình đây?

Kết hôn năm năm, những ngày chờ Lâm Hàm Băng về nhà đã quá quen thuộc với cô, quen đến mức thành thói quen.

Nhưng cũng có chút mệt mỏi.

Cô kéo ghế ngồi xuống, eo hơi nhức mỏi.

Đã lâu lắm rồi hai người không gần gũi, mà Lâm Hàm Băng thì vừa mạnh mẽ vừa dữ dội.

Mặt trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng càng lúc càng chói chang. Cô nhìn bữa sáng trên bàn, chẳng có chút hứng thú nào để ăn.

Những tia nắng từng sợi từng sợi chiếu lên mặt cô, thời gian lặng lẽ trôi qua mà cô chẳng hay biết.

Lúc ra khỏi phòng, cô quên đóng cửa. Tiếng chuông điện thoại vang lên từ bên trong, âm thanh trầm thấp còn văng vẳng bên tai. Đó là bản dương cầm ‘Crusing’ mà Lâm Hàm Băng thích nhất, giai điệu nhẹ nhàng cùng nhịp điệu cuốn hút. Cô không biết Lâm Hàm Băng đổi nhạc chuông từ bao giờ, nhưng đến nay vẫn chưa đổi lại.

Điện thoại ở trong phòng, cô chống tay lên bàn đứng dậy.

Tiếng chuông vừa dứt, chẳng bao lâu lại reo lên lần nữa. Trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Bạch Bạch’.

Bạn thân của cô.

Phạm Dao Bạch là bạn học cấp ba của cô, vừa vào trường đã quen nhau, thậm chí còn sớm hơn cả Lâm Hàm Băng.

Lên cấp ba, những học sinh mới bước vào môi trường lạ lẫm thường thiếu cảm giác an toàn giữa đám đông. Lúc đó là tháng chín thời tiết vẫn còn nóng nực, cô và Phạm Dao Bạch cùng đến ký túc xá. Lúc đó chưa biết tên nhau, Phạm Dao Bạch đã đưa cho cô một cây kem que.

"Cậu có muốn ăn kem que không?"

Câu hỏi đầy thiện ý làm lòng cô ấm áp. Cô không từ chối sức hút của cây kem, nhận lấy và bắt đầu tình bạn đầu tiên sau khi nhập học.

Năm ấy, cả hai mới 16 tuổi.

Thoáng chốc, cô đã là người có vợ.

Trình Trạm Nhã khẽ cười, nhấc máy: "Bạch Bạch."

"Cậu đến đâu rồi?"

"Cậu có biết mình trễ tám phút rồi không?"

Trình Trạm Nhã khựng lại, chợt nhớ ra sáng nay có hẹn với Phạm Dao Bạch.

Cô liếc nhìn giờ nhưng đã là 9h10 rồi.

"Cậu đừng nói là cậu quên rồi nhé?"

"Xin lỗi, Bạch Bạch." Trình Trạm Nhã áy náy nói: "Tớ qua ngay đây."

Phạm Dao Bạch tính tình vốn tốt, chẳng giận: "Không cần vội, trên đường cẩn thận nhé."

"Ừ."

Cúp máy, Trình Trạm Nhã thở dài một hơi.

Lâm Hàm Băng về nhà, làm cô rối bời, đến mức quên mất cuộc hẹn với bạn thân.

Cô vội vàng rửa mặt, thay quần áo, không kịp trang điểm, chỉ thoa chút son môi rồi xách túi ra cửa.

Trình Trạm Nhã rất ít ra ngoài, xe cũng để lâu trong bãi đỗ không lái nên đã phủ một lớp bụi.

Cổng tiểu khu lại khó gọi xe, mà cô không muốn để Phạm Dao Bạch đợi lâu, đành làm liều mà lái xe ra ngoài.