Nụ cười trên mặt Lộc Dao càng rõ. Chỉ một lúc mà cô đã xin lỗi hai lần. Có thể thấy Thẩm Chi Nhu tính tốt, dễ gần. Cô rất hợp với mình, thuộc kiểu ngoan ngoãn, nghe lời. Bên gia đình cũng dễ, quan trọng hơn là đôi mắt của Thẩm Chi Nhu, cô rất thích.
Lộc Dao thu lại ánh mắt, khẽ nhấp môi, mỉm cười lắc đầu: "Không sao, tôi là vị hôn thê của cô, cô muốn nhìn thế nào cũng được."
“À nhắc mới nhớ, cô lớn hơn tôi nên từ giờ tôi gọi cô là chị nhé, giúp gắn kết tình cảm của chúng ta. Cứ cô với tôi suốt rất là ngượng ngùng.”
Thẩm Chi Nhu nghe Lộc Dao nói vậy, nét mặt không những không khá lên mà còn suýt sặc. Cô vội đưa tay lấy khăn giấy, khẽ ho nhẹ.
Lộc Dao đứng dậy đến máy lọc nước rót một cốc, đưa qua: "Ăn từ từ thôi. Em cảm thấy hơi mệt nẹn lên giường trước đợi chị nhá. Lát nữa ăn xong nhớ tắm rửa rồi lên giường, không là có mùi đấy."
"Được." Thẩm Chi Nhu khó khăn đáp. Mỗi câu Lộc Dao nói thêm, nhịp tim cô lại đập nhanh hơn, như tiếng sấm rền vang, không ngừng gõ vào trái tim cô. Cô ấy nói sẽ lên giường đợi mình sao?
Thẩm Chi Nhu lắc đầu, tự mắng mình nghĩ nhiều. Cô và Lộc Dao tính cả lần này cũng chỉ mới gặp ba lần, sao có thể nhanh vậy được. Ý Lộc Dao chắc là muốn bồi dưỡng tình cảm với mình, để sớm kết hôn thôi.
Cô tự an ủi mình trong lòng, đứng dậy dọn sạch bàn ăn và nhà bếp. Sau đó, cô mới hơi hồi hộp bước về phòng ngủ chính của Lộc Dao.
Cửa phòng khép hờ, Lộc Dao không đóng hẳn.
Thẩm Chi Nhu nhấp môi, khẽ gõ cửa. Bên trong vang lên giọng lạnh nhẹ của Lộc Dao: "Sau này đây cũng là nhà chị, cứ tự nhiên đi, không cần gõ cửa."
Thẩm Chi Nhu dừng lại, đưa tay đẩy cửa bước vào: "Ừ, đột nhiên dọn đến đây ở, chị vẫn chưa quen lắm."
Lộc Dao dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chi Nhu, gật đầu mỉm cười.
"Không sao, từ từ rồi quen thôi. Ở vài ngày là ổn."
Ánh mắt cô lười biếng, không còn vẻ lạnh lùng như trước. Thẩm Chi Nhu nhìn vài lần rồi vội quay đi.
"Chị đi tắm trước đây, đã hơn 11 giờ rồi. Em cứ ngủ trước đi." Thẩm Chi Nhu liếc đồng hồ, vội nói. Lộc Dao tối nay về đã muộn, hai người ăn cơm lại mất thêm chút thời gian, giờ đã khuya lắm rồi.
"Được." Lộc Dao khẽ nhắm mắt, tắt đèn lớn trong phòng. Cô chỉ để lại hai ngọn đèn đầu giường mờ mờ sáng. Ánh sáng chiếu lên gương mặt trắng ngần của cô, làm nổi lên chút dịu dàng hiếm thấy ban ngày.
Thẩm Chi Nhu chỉ nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, bước vào nhà vệ sinh.
Lộc Dao khẽ híp mắt, thoải mái nằm trên nệm mềm mại. Cô thích nệm mềm như bông, dù biết nó không tốt cho lưng, vẫn chọn loại nằm lên là chìm vào sự ấm áp dễ chịu.
Tiếng nước tí tách từ nhà tắm dần vang lên bên tai. Lộc Dao khẽ gõ mấy ngón tay trên chăn mỏng mềm mại. Đôi mắt cô chẳng có chút buồn ngủ nào. Cô nghiêng người nằm, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía nhà tắm.
Thẩm Chi Nhu tắm rất nhanh, chỉ 20 phút đã xong. Cô tiện tay dọn sạch nhà tắm, thay chiếc váy ngủ màu xanh nhạt, đứng trước gương bồn rửa mặt hít sâu vài hơi. Sau đó, cô nắm chặt tay, mở cửa bước ra.
Cô là người sống đều đặn, hay nói cách khác, cuộc sống thường ngày của cô khá nhàm chán. Hầu như chỉ có đi làm và ở nhà. Vì trải qua thời nhỏ, Thẩm Chi Nhu chẳng có ham muốn vật chất gì. Mỗi bước cô đi đều như nằm trên một đường ray định sẵn. Vào đại học, tìm một công việc ổn định, rồi đến xem mắt như bây giờ.
Quyết định sống chung với Lộc Dao nhanh như vậy có lẽ là điều phản nghịch nhất cô từng làm trong đời. Trước đây, cô chưa từng nổi loạn, cũng chẳng dám. Ngoài bà nội, chẳng ai quan tâm đến cô và em gái. Hai chị em chẳng có vốn để mà không nghe lời.
Thẩm Chi Nhu thu lại dòng suy nghĩ, cầm điện thoại bước đến mép giường. Khi ánh mắt cô chạm đến Lộc Dao, Lộc Dao cũng vừa mở mắt nhìn cô.
Không biết có phải ảo giác không, Thẩm Chi Nhu cảm thấy Lộc Dao nằm trên giường chẳng còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà thêm vài phần ấm áp.
"Em chưa ngủ sao? Chị làm ồn em à?" Thẩm Chi Nhu siết chặt điện thoại trong tay phải, hơi căng thẳng hỏi.
Lộc Dao khẽ ngồi dậy. Dây váy trượt xuống vai trắng ngần của cô. Cô chẳng buồn chỉnh lại, chỉ đưa tay vẫy ngón tay với Thẩm Chi Nhu.
"Đương nhiên chưa ngủ, em đang đợi chị mà."