Từ dưới lên, Thẩm Giác Hạ phản nắm lấy tay Thẩm Đinh Hàn. Cô nắm chặt cổ tay chị, luồn bàn tay mềm mại của mình vào khe ngón tay chị, đan chặt mười ngón với nhau.
Ngón tay của chị thon dài hơn tay cô rất nhiều.
Vì thế, cảm giác khi lòng bàn tay đan xen không hẳn thoải mái. Nhưng Thẩm Giác Hạ vẫn lén đỏ mặt.
Đôi mắt hạnh của cô tràn đầy sự thỏa mãn.
Nắm tay chị như vậy, chị dường như trở thành của riêng cô.
Theo ánh nhìn của Thẩm Giác Hạ, Thẩm Đinh Hàn rũ mắt nhìn xuống đôi tay đan chặt của hai người. Đáy mắt cô thoáng qua một tia u tối.
Sao Tiểu Hạ lại thiếu cảm giác an toàn đến thế?
Đều tại cô không tốt. Sau khi mẹ rời đi, cô chỉ lo nhanh chóng trở thành chỗ dựa cho Tiểu Hạ ở Thẩm gia. Nhưng cô lại quên rằng Tiểu Hạ cũng cần cô ở bên.
Thẩm Đinh Hàn đau lòng nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô. Giọng cô dịu dàng, tay còn lại ôm lấy vai Thẩm Giác Hạ: “Đều tại chị không tốt. Thời gian này… chị đã bỏ bê Tiểu Hạ.”
Thẩm Giác Hạ cứng người trong khoảnh khắc. Cô ngoan ngoãn lắc đầu, dùng mái đầu xù xì cọ vào lòng bàn tay cô: “Chị đã vất vả lắm rồi. Không sao đâu, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.”
Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Mỗi nhịp đập đều giãy giụa kêu cứu.
Cảm giác vừa đau đớn vừa ngọt ngào trói buộc Thẩm Đinh Hàn trong gông xiềng của tình yêu, không thể thoát ra. Hơi thở cô dồn dập và nông cạn, giọng nói cũng lạc đi: “Tiểu Hạ, chị không cần em hiểu chuyện. Dù em thế nào, chị cũng sẽ luôn thích em.”
“Thật không?” Thẩm Giác Hạ nhẹ giọng ngập ngừng nói âm thanh nhỏ như gió thoảng qua, khó mà nắm bắt.
Nhưng Thẩm Đinh Hàn nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô. Cô trịnh trọng nắm lấy đôi tay mềm mại của Thẩm Giác Hạ, như một hiệp sĩ trung thành thề nguyện với công chúa: “Thật. Dù Thẩm Giác Hạ thế nào, Thẩm Đinh Hàn cũng sẽ luôn thích em.”
Môi anh đào cong lên thành một nụ cười ngọt ngào. Thẩm Giác Hạ yên tâm tựa vào khuỷu tay cô, như vô tình nhắc đến: “Đều tại mấy người đó. Họ dám nói em với chị không giống nhau, còn bảo em không phải người Thẩm gia.”
Ánh mắt Thẩm Đinh Hàn chợt tối sầm.
Hơi thở mưa gió sắp đến ập vào mặt.
Giọng cô như ngọc vỗ lên mặt nước, lạnh lẽo và mát rượi: “Tiểu Hạ còn nhớ không, là ai nói những điều đó?”
“Em không nhớ rõ.” Thẩm Giác Hạ khéo léo tránh né chủ đề nói: “Em không thích nghĩ đến mấy chuyện đó. Em chỉ muốn mãi mãi ở bên chị thôi.” Cô buông tay đang đan chặt, xoay người lao mạnh vào lòng chị.
Thỏ con dường như lấy lại tinh thần. Thẩm Đinh Hàn nhẹ vỗ lưng cô. Khóe môi cô mang một nụ cười nhạt, nhưng sắc tối trong mắt lại càng đậm hơn.
“Chị, em hơi mệt. Chị có thể ngủ cùng em không?” Thẩm Giác Hạ kéo vạt áo cô, ngẩng đầu làm nũng nói: “Lâu rồi em không được ngủ trong lòng chị.”
Nói xong, em gãi đúng chỗ ngứa bằng một cái ngáp lười biếng.
Sao cô có thể từ chối Thẩm Giác Hạ?
Thẩm Đinh Hàn nhấp môi gật đầu. Cô bế ngang cô lên, còn Thẩm Giác Hạ thì quen thuộc ôm lấy cổ chị.
Cô không ngừng hít hà trên người chị, ánh mắt thích thú. “Em rất thích mùi hương trên người chị.”
“Chị không dùng nước hoa.” Thẩm Đinh Hàn nói: “Em có cơ địa nhạy cảm, dễ dị ứng với nhiều thành phần nước hoa. Vì thế, chị chưa bao giờ dùng bất kỳ loại nước hoa nào.”
“Nhưng em rõ ràng ngửi thấy mùi hoa diên vĩ thơm lắm mà!” Thẩm Giác Hạ bất mãn nhăn mũi, hậm hực phản bác nói: “Chị đừng chối.”
Thẩm Đinh Hàn đặt cô vững vàng lên giường. Sự cưng chiều giữa đôi mày gần như hóa thành thực thể. Chị bất đắc dĩ rũ mi mắt: “Tiểu Hạ nói có, vậy là có.”
Thấy chị không nằm xuống cùng, đôi mắt thỏ con nhanh chóng đỏ hoe: “Chị không muốn ngủ cùng Tiểu Hạ sao? Chị có phải thấy em phiền không?”
Lần này cô không dỗ dành như trước. Thẩm Đinh Hàn khoanh tay, thong dong thưởng thức màn biểu diễn của cô.
Vì chị biết.
Lần này cô đang giả khóc.
“Ba giây. Nếu không khóc ra nước mắt, từ nay về sau, buổi chiều không có điểm tâm ngọt nữa.” Dù là uy hϊếp, ánh mắt Thẩm Đinh Hàn vẫn dịu dàng như cũ nói: “Tiểu Hạ, đừng giả vờ nữa.”
Thỏ con sợ hãi run người. Cô hít mũi, nhắm mắt, nghiêng người giả chết: “Tiểu Hạ ngủ rồi, không nghe thấy chị nói gì đâu.”
Mày đẹp của cô khẽ nhướn lên.
Đôi mắt phượng ánh lên ý cười.
Thẩm Đinh Hàn kéo chăn đắp cho thỏ con, ngồi xuống ghế cạnh giường.
Ngón tay thon dài trắng nõn cẩn thận vuốt ve mái tóc đen mượt như lụa. Cô khẽ ngân nga một bài ru ngủ.
Chỉ một mình Thẩm Giác Hạ một đã chiếm trọn sự dịu dàng của Thẩm Đinh Hàn.
Da đầu truyền đến cảm giác tê ngứa. Bên tai là giai điệu quen thuộc. Chẳng mấy chốc, căn phòng dần yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đặn.
Đến khi Thẩm Giác Hạ chìm vào giấc mơ đẹp, Thẩm Đinh Hàn mới mím môi, nhẹ nhàng đẩy cửa rời khỏi phòng.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng khép lại cẩn thận.
Thẩm Giác Hạ vốn nên không biết gì, lại đột nhiên mở mắt.
Cô biết từ nay về sau.
Tai em sẽ không còn nghe thấy những lời không nên xuất hiện nữa…
Suy nghĩ thu lại.
Trời dần sáng lên.
Những đám mây trắng nhuốm ánh nắng ban mai vàng nhạt. Ánh sáng chiếu lên pha lê, khúc xạ vào phòng, xua tan bóng tối trong căn phòng.