"Cậu nói xem, có phải nước hoa của mình thực sự rất tốt, đủ sức cạnh tranh với các thương hiệu quốc tế không?"
Cô gái mới ngoài hai mươi, mang nét đáng yêu và nhiệt huyết đặc trưng. Khương Di nhanh chóng bị cô ấy lây nhiễm, vội hỏi: "Chuyện gì thế? Mau kể mình nghe!"
Đinh Hiểu Hiểu cúi đầu, ghé sát Khương Di: "Chuyện là thế này..."
Cả hai đang trò chuyện rôm rả thì Triển Dao đẩy cửa bước vào.
Đinh Hiểu Hiểu thấy cô, vội đứng dậy kéo cô ngồi xuống. Tương tác giữa cô và người phụ nữ xinh đẹp ở hội chợ không bình thường chút nào. Đinh Hiểu Hiểu có trực giác là họ quen nhau: "Mau khai thật đi, người đó có phải bạn cậu không, Dao Dao?"
"Người đó?" Triển Dao ngáp một cái. Gió đêm quá dễ chịu, thổi đến mức cô hơi mệt: "Cậu nói ai?"
"Người phụ nữ xinh đẹp mua hết nước hoa của mình ấy." Đinh Hiểu Hiểu nói.
"Ồ." Triển Dao gật đầu: "Quen thật."
"Cô ấy trông giàu có lắm." Đinh Hiểu Hiểu mừng thay cho Triển Dao: "Không ngờ cậu quen người như vậy. Cô ấy chẳng thua gì Hứa Doanh Tịch!"
"Vậy cậu thấy hai người họ, ai hơn?" Nhắc đến Hứa Doanh Tịch, Triển Dao chợt nổi hứng thú.
"Dĩ nhiên là cô ấy." Đinh Hiểu Hiểu vội nói: "Cao hơn Hứa Doanh Tịch, xinh hơn Hứa Doanh Tịch, gu thời trang cũng vượt xa cô ấy."
"Ừ." Triển Dao cười: "Cô ấy bảo nước hoa của cậu rất thơm đấy."
Câu này khiến Đinh Hiểu Hiểu càng vui mừng khôn xiết.
Triển Dao không nói thêm, gõ hệ thống trong đầu, cảm thán: “Người sáng suốt đều thấy Úc Uyển Kiều hơn Hứa Doanh Tịch cả trăm lần. Không như ai đó, cứ coi thứ rác rưởi ấy là báu vật.”
Hệ thống: […]
Ký chủ lại đang mỉa mai đây mà, đúng không?
Sợ mình vô cớ bị vạ lây, hệ thống không dám nói thêm. Thấy nó im lặng, Triển Dao cũng mất hứng, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lên giường, cô tiện tay mở điện thoại lướt một cái. Đúng như dự đoán, tin nhắn của Hứa Doanh Tịch lại nhảy ra. Lần này cô ta không công khai mà nhắn riêng.
[Triển Dao, rốt cuộc em có ý gì?]
[Tôi cần em giải thích. Tôi thật sự không chấp nhận được cách cư xử của em mấy ngày nay.]
Tin nhắn gửi từ một giờ trước.
Có lẽ thấy Triển Dao không trả lời, Hứa Doanh Tịch nhắn tiếp, giọng điệu dịu hơn chút:
[Mấy ngày nay mâu thuẫn giữa chúng ta đúng là hơi căng. Tôi đã suy nghĩ, không chỉ em, thật ra tôi cũng có chỗ sai. Sau này còn dài, chúng ta nên bao dung lẫn nhau.]
[Nhưng dù thế nào, em không thể cứ đối xử với tôi thế mãi. Mai tôi phải gặp em, ở quán cà phê cạnh trường em. Không đến thì đừng trách tôi!]
Ồ, dọa ai đây?
Triển Dao mặc kệ, chuyển sang WeChat. Cô phát hiện không chỉ có tin xác nhận kết bạn từ Úc Uyển Kiều, mà tối nay còn có người gửi yêu cầu kết bạn.
ID: [Cao 1m8, biết chơi bóng rổ, có cơ bụng.]
Triển Dao: "..."
Không biết tên tự tin nào chui từ đâu ra. Cô mở ra xem, thấy lời nhắn khi người đó xin kết bạn:
[Ở hội chợ nhìn thấy cậu đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thêm mình đi, mỹ nữ, cho một cơ hội.]
[Sao chưa thêm mình? Ảnh trong vòng bạn bè là mình đấy. Sao, không ưng à?]
[Mau đồng ý đi, còn giả vờ rụt rè gì nữa. Thế này mà chưa mê sao?]
Xác nhận, bệnh tâm thần chính hiệu.
Đêm khuya tĩnh lặng, đúng là thời cơ tốt để làm việc. Triển Dao cười khẽ, nhấn đồng ý kết bạn. Sau đó, cô chuyển sang giao diện nhắn tin với Hứa Doanh Tịch, gõ: [Được thôi, tôi sẽ đến. Mai cô mặc gì tới?]
Tin nhắn vừa gửi, Hứa Doanh Tịch trả lời ngay, chắc đã canh điện thoại từ lâu: [Thế còn tạm được. Tôi mặc bộ em thích nhất nhé.]
"Hừ."
Triển Dao quay lại WeChat, gửi luôn thời gian, địa điểm và thông tin đặc trưng của người kia. Đêm đã khuya, cả ba người đều lên giường. Trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn bàn nhỏ, chiếu lên gương mặt cười lạnh của Triển Dao.
Khương Di tình cờ nhìn sang: "Dao Dao... cậu làm gì thế?"
"Không có gì." Triển Dao lắc đầu, chợt nhớ ra Khương Di gần đây đang làm thêm ở quán cà phê đó: "À, Khương Khương, mai cậu vẫn đi làm thêm chứ?"
"Đi chứ." Khương Di gật đầu: "Sao thế?"
"Mời cậu xem kịch hay." Triển Dao nói, hài lòng đặt điện thoại sang bên.
"Tra nam đại chiến tra nữ".
---
p/s: hi mn, nay mk đăng 1 chương rồi xin nghỉ 1 tuần để thi cuối kỳ nha, hứa thi xong bão chương cho mn, hẹn gặp lại tối thứ 7 tuần sau (10/5/2025)