Không Ngờ Ta Lại Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 4.1

Ngay khi lời nói vừa dứt, Triển Dao thoáng sững sờ vài giây.

Tối qua, cô đăng bài đó chỉ để chọc tức Hứa Doanh Tịch, chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Cô không ngờ còn có người nhìn thấy.

Nhưng thấy thì thôi, vậy mà còn có người vì bài đăng ấy mà đích thân tìm đến tận nơi.

Triển Dao ngừng một chút, vô thức nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn: "Chị... tên họ là gì?"

"Chị họ Úc." Người phụ nữ trước mặt đáp ngay: "Tên đầy đủ là Úc Uyển Kiều."

"..."

Trời đất.

Lần này, Triển Dao lại im lặng. Ký ức chợt quay về đêm đầu tiên cô xuyên vào đây. Hóa ra ngay từ tối hôm đó, cô đã gặp cả hai nhân vật quan trọng nhất trong sách.

Xác suất này là thế nào chứ? Có lẽ giờ cô nên đi mua vé số.

Nếu người ta đã giới thiệu tên họ, cô cũng nên đáp lễ bằng cách tự giới thiệu. Miếng dưa hấu trong tay đã ăn hơn nửa, Triển Dao đặt nó xuống, định đứng dậy nói chuyện nghiêm túc: "Triển Dao."

Giọng cô không hề dao động.

Hệ thống lo lắng cô không nhận ra mức độ nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: [Này, để tôi giải thích. Người này là phản diện lớn nhất trong sách đó.]

[Cô... không sợ à?

"Sợ gì chứ?" Triển Dao hỏi.

[Cô ấy đáng sợ lắm.] Hệ thống nghĩ thôi đã thấy rùng mình: [Úc Uyển Kiều là một kẻ điên chính hiệu. cô cẩn thận, đừng để cô ấy gây phiền phức.]

[Cô ấy giờ có điên đâu.] Triển Dao đáp. Cô nhớ rõ cách sách miêu tả Úc Uyển Kiều là người thẳng thắn, tàn nhẫn. Nếu cô ấy thật sự muốn gây chuyện, đâu cần đợi đến bây giờ.

Hơn nữa, Úc Uyển Kiều bận rộn cả ngày, mấy chuyện vặt vãnh của cô trong mắt cô ấy chỉ là trò trẻ con, chẳng đáng để tâm.

"Dù cô ấy có điên thật cũng chẳng sao." Triển Dao liếc đôi giày cao gót dưới chân Úc Uyển Kiều: "Tôi chạy nhanh hơn cô ấy.]

Không thể không nói, hệ thống càng thêm bái phục cô.

Chưa kịp nói gì thêm, Úc Uyển Kiều đã lên tiếng. Khóe môi cô ấy khẽ cong, mái tóc khẽ bay trong gió đêm: "Chào em."

Khác với lần gặp ở quán bar hôm trước, lần này cô ấy chào hỏi rất lịch sự. Nếu không phải cô ấy tự giới thiệu, Triển Dao thật sự không liên hệ được cô ấy với Úc Uyển Kiều trong sách.

Là một phản diện, sách dùng hầu hết những từ ngữ bạo lực, tàn nhẫn để miêu tả cô ấy, như thể Úc Uyển Kiều là một con thú dữ. Nhưng giờ gặp trực tiếp, Triển Dao nhận ra cô ấy không khoa trương như trong sách.

Ít nhất, giờ cô ấy rất bình thường.

Nghĩ đến đêm hôm đó, có lẽ tinh thần cô ấy không ổn, Triển Dao nhớ lại việc mình dùng cái túi đánh cô ấy, bất giác cảm thấy áy náy. Ngay cả ánh mắt nhìn Úc Uyển Kiều cũng mang theo chút dịu dàng.

"Câu vừa rồi của chị là ý gì?"

Gọi cô ấy đứng mãi cũng không hay, Triển Dao nhìn quanh, định mời cô ấy tìm chỗ ngồi. Nhưng chưa kịp nói, Úc Uyển Kiều đã nhanh chóng tiếp lời: "Chị nghĩ thời gian của em chắc rất quý. Vậy nên, chị sẽ không vòng vo. Nói thẳng luôn."

Cô ấy nói: "Chị đến để cầu hôn em."

Triển Dao khựng lại động tác tìm ghế.

Cô mở to mắt, ngẩng lên nhìn người phụ nữ trước mặt.

Cô lặp lại trong đầu vẻ mặt của Úc Uyển Kiều, xác nhận cô ấy lúc này hoàn toàn tỉnh táo, không nói nhảm. Nhưng cô vẫn thấy sốc, khóe môi bất giác giật giật.

Úc Uyển Kiều lần này thật sự khiến cô mở rộng tầm mắt.

"Chị nói gì cơ?"

---

Hai mươi phút sau, cả hai xuất hiện trong một quán cà phê gần đó.

Quán này thiên về phong cách riêng tư, chủ yếu phục vụ các tiểu thư nhà giàu, cung cấp nơi tổ chức tiệc trà. Giá đồ ngọt và đồ uống ở đây rất đắt đỏ, rẻ nhất cũng phải vài trăm nghìn.

Nhưng Triển Dao chẳng lạ lẫm với nơi này. Dù sao, trước đây cô cũng là một tiểu thư nhà giàu, là khách quen của những chỗ như thế.

Cô đồng ý đi cùng Úc Uyển Kiều chỉ vì muốn nghe xem rốt cuộc cô ấy nghĩ gì.

Còn một lý do nữa, Úc Uyển Kiều quả nhiên hợp với những nơi như thế này hơn. Một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái như cô ấy đứng giữa sân trường đầy học sinh quả thật quá nổi bật.

"Muốn uống gì?" Úc Uyển Kiều nhìn vào mắt cô, hỏi.

Triển Dao liếc thực đơn, nhận ra vài món ngọt trùng hợp với thế giới thực, liền theo thói quen gọi món mình hay ăn, ngay cả cà phê cũng chọn đúng khẩu vị ngày trước.